(Diengiadung) - Hôm qua, mình đi đóng tiền BHYT. Hồi tháng trước đã đi một lần rồi: phường off, không tiếp dân việc không quan trọng vì dịch (với mình thì việc này quan trọng chứ - đóng trễ là mất liền lạc 5 năm mà năm nay lại là năm thứ tư). Tá hoả, về nhà lục tung mạng lên tìm: thời may thấy điểm đóng khác là bưu điện. Gọi điện hỏi cho chắc thì quả là đúng rồi. Dzậy nên ta hí hửng photo hai tấm BHYT đang xài, hí hửng đến bưu điện.

< Phường off vì dịch nên ta quay về.

Bưu điện gần xịt nhà, chỉ tầm trăm rưỡi mét. Đến rồi chờ tới phiên, cô nhân viên đưa cho tờ giấy điền vô, chừng nộp thì... đóng hổng được do còm sớm quá, phải đóng trước chỉ 1 tháng, tức là 20 tây tháng sau mới thu được. Dzị nên dìa.

< Điền tui lếch thếch đi bộ dìa sau khi hổng đóng được.

Ngày 20 tây tháng sau quên khuấy mất, sáng ngày 21 lại lơn tơn ra Bưu điện: BĐ play off, đóng cửa... vì dịch! Bà nội tía má ơi! Hủm bữa cho đóng rồi thì nay đâu khốn khổ dzậy? Nhìn thấy tấm bảng Bảo Hiểm Xã Hội - Y Tế, trước cổng, thấy có tên người thu và số điện thoại. Sờ túi áo thấy ta không có đem cái alô theo! Vậy thía quái nào mà ta nhớ hết các thông tin trên bảng chứ? (có, chụp một phát là xong!).

Số còn may mắn: định dợm chân trở về thì có anh bảo vệ bưu điện bước xuống (cầu thang phía ngoài sân BĐ) - Thấy ta cầm xấp giấy thì biết ngay, nói 'Chú xuống bưu điện Phú Mỹ, ở dưới có làm việc'. Khà khà, đỡ thiệt. Vậy là trở về nhà lấy xe!

Hấp ta hấp tấp kêu nửa kia đưa tiền, ta chộp cái khẩu trang, cái kính chống bắn, cái nón bảo hiẻm, cái alô rồi phi xe xuống dưới. Chừ mà CA có reét lại, đừng nói tui ra đường đi công việc không cần thiết à nghen!

Đường vắng, chỉ thấy shipper. Ta chạy vù vù thoáng cái là đến - quả là có mở cửa thiệt! Đẩy xe vô, nhìn thấy chỉ có 2 khách tính cả ta cộng với 2 cô nhân viên: thông thoáng nghen, không sợ con covid nó bay vô mũi.

Đợi người kia xong giao dịch, đến mình. Nộp cái giấy vô, ngồi chờ. Chợt móc túi ra đếm số tiền bà xã đưa, thấy thiếu! Rõ ràng khi này kêu đưa triệu ba bảy chục mà bi giờ coi lại có triệu bảy chục với tí tiền lẻ! Không sao, mình sờ tay vô túi bổng thấy... không có cái bóp (trong đó bao giờ cũng có vài triệu 'nửa kia' nhét dzô để phòng hờ) - ta quên mang theo bóp rồi. Alô về, bà xã nói 'Xí quên, em lộn'! Úi dzời ơi đất hỡi, đi đóng tiền cho nhà nước mà sao xúi quẩy dữ vậy cà?

Vậy là đưa trước cô nhân viên đang làm giấy cho mình một triệu, còn thì khất lại 'Tui dìa lấy thêm tiền, cô cứ làm đi'. Cô nọ cười ngất, nói 'Chú cứ đi đi, hay chút nữa đưa tiền đủ cũng được' - 'Thôi cô cứ cầm, về nhoáng cái là xong'... cứ làm như sợ người ta đổi ý hay biết đâu bưu điện đóng cửa cái rẹt vì Covid thì bỏ bà!

Chạy về, cũng chả có ông nào kiểm tra hay hỏi dù có xe cảnh sát chớp đèn bên đường. Lúc này, mình để ý mới thấy cửa hàng Pharmacity có bán rau xanh phía trước, một hai cửa hàng đồ hiệu cũng vậy... Hoá ra, các nơi đang giải cơn khát rau xanh của thành phố theo lệnh trên, đỡ khổ... nhưng ở nhà tủ lạnh đầy rồi, hẹn sau vậy. Ngang Bách Hoá Xanh thấy lưa thưa đôi ba khách, chả bù vài bữa trước đầy nhóc, giá phi mã nhưng rau phi... tươi ('phi' sau là kết từ, ghép từ, nghĩa là 'không')!

< Trên đường dìa nhà lấy tiền.

Về đến nhà, 'nửa kia' đng chờ sẳn phía trước, ta cầm tờ 500 và cười. Dzị làm sao mà giận được chứ? Ta tiếp tục vào... cuộc đua! Nhoáng cái lại đến BĐ, lần này đẩy xe vô khỏi lấy thẻ vì ông giữ xe biết nguyên nhân ta chạy như con ngựa khùng. Ta vô, nộp cái rẹt là xong trong lúc chỉ có mình ta là khách, hi hi.

Xuống lấy xế, nhét túi ông giữ xe chút tiền cảm ơn rồi chạy về nhà. Bỏ nón, bỏ kính, bỏ khẩu trang, khử khuẩn rồi đi tắm thay đồ luôn cho nó an toàn. Lúc chải đầu mới chợt nhớ... ta quên đóng tiền điện thoại bàn! Thần thánh ơi, ta vẫn còn xúi quẩy!

< Chiều đó trời mưa thảm.

Rồi lại tự nhủ: Thậy kệ! Alô bàn chỉ xài gọi hàng, mỗi tháng chỉ có hăm mấy ngàn, hổng lẽ vì nhiêu đó mà VNPT cắt sao (trước có người đi thu, mà Viettelpay không đóng được nghen) huống gì đang trong mùa dịch. Mà có cắt cũng... kệ vì ta thường xài di động hơn, đã vậy sau này gọi bằng Zalo khỏi tốn tiền nên alô bàn cũng không cần thiết lắm.

Vài bữa trước tiền nước réo, ta đóng rồi thì nay đến tiền điện. Chập choạng tý rồi cũng trả được qua ví Viettelpay. Trả qua cái này còn được họ hoàn tiền, chỉ 2 chục ngàn thôi nhưng cũng đỡ cũng vui trong thời điểm khó khăn.

< Phía sau sợi dây cảnh báo.

Hoá ra, vì dịch: Mấy người lỳ đòn chỉ muốn xài 'tiền tươi' thì nay cũng phải tập tành thanh toán qua mạng vì còn chỗ quái nào thu hộ chứ? Hiện đại thiệt nhưng ví điện tử hết tiền thì cũng phải tha cái mông mà đi nộp vào thôi do ta nghèo hèn, chả có tài khoản ngân hàng ngân hiếc gì ráo hà!

Hủm ray, các hẻm bên kia đường vẫn thi thoảng nhận viện trợ. Số ca bệnh mới vẫn nhiều nhưng người ta cho biết Sàigòn vẫn 'chưa vượt đỉnh dịch'. Chẹp, bao giờ cho đến tháng mười, bao giờ cuộc sống mới bình yên? Bổng nhiên nghe có tiếng Thượng Đế thì thầm: 'Này, chú mày đang bình yên rồi đấy! Không tiếng còi xe, thiếu tiếng người cải lộn, chả có hét hò karaoke, cũng không quảng cáo keo dính chuột... liệu còn muốn gì nữa?' - Dạ, dạ đúng rồi, tạ ơn Ngài...

Chiều 22/7/2021

Điền Gia Dũng - Du lịch, GO!

Nhật ký những ngày phong toả 1 - 2 - 3 - 4 - 5 - 6 - 7 - 8 - 9 - 10 - 11 - 12 - 13 - 14 - 15 - 16 - 17 - 18 - 19 - 20 - 21 - 22 - 23 - 24 - 25 -26 - 27 - 28 - 29 - 30 - 31 - 32 - 33 - 34 - 35 - 36 - 37 - 38 - 39 - 40 - 41 - 42 - 43 - Cuối