(Tiếp theo) - Đi nhưng đi mô? Đi theo đường, con đường này lại sẽ hướng ta về Phước Hải, chỉ tầm dăm sáu cây số thôi mà. Đường quê, đáng chạy trong giấc chiều tà - tha hồ mà hóng gió ngửi hương đồng.

< Đường quê tối đến nơi nhưng không sao, tối hơn nữa thì ta bật đèn. Nhớ hồi ở Kê Gà, giấc xế chiều chạy ra Phan Thiết chỉ để uống cà phê sân vườn và ăn mỳ hải sản, đường về tối thùi thui có chết ai đâu, lại mát lạnh nữa chứ?

Vậy chứ giờ còn gọi là đường quê chứ tầm chục năm nữa, dám chắc nó sẽ thành đường đô thị đấy. Khi đó, nhà của mọc um, dám chừng có cả cao tầng lỉa xỉa vì trong nội thị Phước Hải cũng chả còn bao nhiêu đất trống trong khi mật độ dân thì dày, phát triển ra vùng ven là phải rồi vì hướng Đông Nam là biển, mô có ra biển mà ở được.

< Chạy thêm một đoạn, thấy công trình che chắn bên phải...

Từ nhánh rẽ tại chùa Khi đến đây còn cây còn rừng nhưng thêm một đoạn nữa, ta sẽ thấy các công trình đấy. Mang danh là resort phục vụ du lịch nhưng có lẽ nó sẽ là các khu dân cư cao cấp chứ sọt sẹt gì ở tít trong đất liền. Sọt phải dành mặt tiền biển chứ, dành tất tật!

< Rồi mình gặp ngã 3, sau này về mới biết nó là ở đây >: Đường chính thống để lên núi Minh Đạm từ DT44A chảy vào. Bên trái là bảng cảnh báo cháy rừng. phía trước là Mạc Thanh Đạm, còn khúc vừa qua cũng cùng tên nhưng là đường nối dài.

< Qua ngõ vào chùa Hòn Một là thấy ngay công trình khu dân cư cao cấp chà bá lửa đang xây dựng.

Và chính vì cài 'xí chỗ' này mà đoạn đường từ đèo Nước Ngọt tận Mộ Ông - Phước Hải tuyệt nhiên không còn cái sự khoan khoái ngắm biển khi chạy xe. Biển chưa trở thành xa xí phẩm nhưng nó không free như hùi trước, hùi xửa hùi xưa.

< Chừ mới dừng lại xem ta đang ở nơi mô? Coi rồi, thấy mình sắp đến một chốn quen thuộc...

< Ta vẫn cứ đi: từ hồi rời đường 44a vô ngõ Thiền Viện vẫn chưa thấy một người đi đường nào.

Thôi thì, muốn chạy xe ngắm biển chịu khó cày xa hơn. Ví dụ DT719 Kê Gà, đường Xuân Thủy - Hòn Rơm, DT706 ở Hồng Phong, 716 Gành Rái, QL1 Cà Ná...v.v. Có điều, bi chừ lại vào mùa Covid nên đi xa hơi bị khó: Xúi quẩy mà địa phương nào đó bọn mình đi qua lỡ vướng quả là ta cũng lãnh đạn cách ly xã hội nửa tháng là tiêu ma hai kẻ phẹc quèn!

< Chốn quen thuộc xuất hiện: Cổng vào chiến khu Minh Đạm, rõ ràng hơn là đường lên núi Minh Đạm. Cổng tối thui, không có đèn đuốc gì sất...

< Bọn mình vượt qua cổng, vẫn chạy theo con đường Mạc Thanh Đạm vắng teo trước mặt, đường quê...

< Và đột nhiên thấy ánh đèn le lói phía trước, ngay giữa đường - Cái chi mô?

< Chạy đến gần, hóa ra là hai người đàn ông, một đi bộ, một chạy xe... đang lùa đàn bò về chuồng.

< Vượt qua đoàn quân người & bò, ta vẫn cứ đi...

< Và dừng lại ở một khúc đường còn le lói ánh dương.

< Hoàng hôn ở Phước Hải, xa xa là một phần của dãy núi Đá Dựng. Trước mặt là hồ ư? Không, chỉ là khoảng ruộng rất rộng ngập nước.

< Nửa kia nè!

< Còn ni là dzợ hai. Bổng thấy trời đất sáng sủa quá, chả bù khi nãy chạy giống như trong rừng, cây cối che hết ánh sáng rồi còn đâu?

< Lại đi, ta sắp vào phố thị rồi.

< Cây phượng vĩ vẫn đỏ rực trong ánh hoàng hôn.

< Rồi đột nhiên người xuất hiện từa lưa. Người ta đi đường nhánh, đường chính chứ mấy ai chạy Mạc Thanh Đạm mô?

< Chùa Bửu Long cổ tự giờ này vẫn còn mở cổng, nơi phố thị mà, chả phải chốn rừng âm u nên nhà chùa không ngại...
Khúc này mới bắt đầu vui, thay vì chạy theo đường quen thuộc ta đã đi để ra biển thì lần này, nửa kia xúi: 'Anh cứ chạy thẳng hoài đi cũng ra biển hà'...

< Chạy thẳng thì thẳng: từ đường to trở thành đường nhỏ rồi teo lại thành cái hẻm... và đến cái ngách còn nhỏ hơn hẻm! Hai bên nhà san sát, nhánh rẽ đầy nhóc! Ta cứ chạy bừa theo cái ngách con con, không bản đồ gì sất vì dừng lại xem sẽ... kẹt đường người và xe khác!

Chợt thấy nhánh rẽ phải có đôi ba chiếc xe chạy vô, mình buột miệng hỏi cô gái bán đồ ăn vặt ngay góc 'Đường này ra biển phải không cô?' - Cô gái gật đầu, và nhoáng một phát ta ra biển thât, đoạn tít phía dưới gần Mộ Cá Ông (vị trí >).

< Chạy tới một đoạn ngắm quán Phố Biển nhưng không còn chỗ trống trong bụng mà ăn, vậy nên tấp vào bờ kè ngắm bãi. Bãi biển đoạn này là bãi thúng, phương tiện đánh bắt gần bờ của bà con ngư dân... và cũng là phương tiện trung chuyển từ bờ ra tàu lớn hơn.

< Đường kè Trần Hưng Đạo lúc này được kéo dài quá Mộ Ông Cá Voi và nối tận ra đường ven biển Lộc An (vị trí >).

< Góc đường có cái chòi canh, cạnh đó là một nhóm thả diều.

< Nhìn diều bay vút trên cao cứ tưởng nhỏ. Hóa ra khi nó đáp xuống thì to chà bá: Đây là những con diều sáo còn họ là những người kinh doanh - Ai mua diều tôi bán diều cho, bán luôn ngọn gió giúp diều bay cao...

< 19h, mình trở đầu xe quay về hướng Long Hải. Đình lúc này đã lên đèn chớp nháy nổi bật trong đêm. Con đường 44 ven biển bi chừ đã có đèn đường, không ngại tối. 

Đến nơi vẫn sớm chán, vậy là chạy ra trung tâm kiếm thứ ăn vặt rồi ra Mộ Cô hóng gió biển. Đêm xứ biển thật an bình, chúc em ngủ ngon - Mai ta lại về TP rồi em ơi...

(Còn tiếp)

Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần 6 - Phần 7 - Phần 8 - Phần 9 - Phần 10 - Phần 11 - Phần 12 - Phần 13 - Phần 14 - Phần 15 - Phần 16 - Phần 17 - Phần 18 - Phần 19 - Phần 20

Điền Gia Dũng
Du lịch, GO!