(Tiếp theo) - Về phần ẩm thực, Long Hải không thể phong phú như Vũng Tàu nhưng giá cả thì dễ chấp nhận hơn nhiều, nhất là biết chỗ đớp. Điều này dĩ nhiên vì VT là thành phố du lịch, rộng lớn hiện đại còn LH chỉ là một thị trấn nhỏ thôi.

< Rời Mộ Cô, đến quán Cây Nhãn thấy... chưa mở cửa! Đúng rồi, còn sớm quá mà, mới 9h20 - bét nhất phải 10h rưỡi mới gọi là có khách lai rai. Nhưng bọn ta không bỏ cuộc: ới ơi có ai không. Thằng nhóc gian nhà kề bên thấy khách, réo ông chủ phía sau nhà giúp. 'Bán chưa anh?' - 'Ăn cái gì vậy?' - 'Lẩu hải sản' - 'Chẹp, bả đi chở chưa dìa thì làm sao có lẩu?, Hum nay bã dìa trễ quá...' - 'Dzị chờ được hông?' - 'Được, anh chị cứ kéo bàn ghế ngồi'. Chọn chỗ mát, ngồi chở, canh me chờ cái sự... đớp!

< Miếng ăn là miếng nhục nhưng đây mô mà nhục, ta ăn hàng quán trả tiền mà. Ai ngờ đến Long Hải sớm quá nên chờ chút xá chi! Ông chủ chạy vào rồi chạy ra trông ngóng nhưng canh... mẹ đi chợ dìa... rồi lại lật đật chạy vô. Đối đế quá, có vẻ ông trổ tài khéo léo vét hết trong tủ đông ra nhiu đây: mớ tôm mớ mực mớ nghêu... để làm cái lẩu bé cho khách quen. Thôi thì cũng tạm ổn mà.

< Một hai ba: Dzô! Nói cho ngầu chứ thiệt ra chỉ dám uống 1 chai, nhiu đủ trợ tiêu hóa, đủ làm ngon mớ tôm miếng mực rồi. Và, nhiêu cũng đủ phạt tiền triệu và thu bằng lái vì lái xế có mùi bia!
Sương sương, lúc này bắt đầu có vài khách khác vào còn bà chủ quán bi chừ mới đi chợ dìa. Giờ mà có kêu lẩu thì bảo đảm đủ 'đồ chơi' không còn phải vét tủ. Lẩu của ta không thỏa nên tính tiền giảm là dĩ nhiên... nhưng vẫn tàm tạm dù không có chất lượng như lần đầu. Nửa kia nói 'Thôi dìa em nấu cho anh cái lẩu chất lượng dzị'. Đúng vậy đó, chất lượng là tôm cua nghêu... bò lổn ngổn, nước lèo muốn đặc lại, thơm lừng mùi hải sản.

< No nóc rồi lại đi, lúc này mới 10h40. Chừ mới để ý thấy quán Cây Dừa, quán Nghèo... cũng đã mở cửa... nhưng bụng không còn chỗ chứa. Nếu mình có bao tử bò 5 ngăn thì phải biết, kha kha...

< Chạy hướng qua Đèo Nước Ngọt ra đường ven biển. Qua rồi mớ nhớ quên mất cái Đền Thờ Liệt Sĩ Long Hải, mới xây rất đẹp.

< Đường ven biển núi Minh Đạm - Phước Hải thía này đây: có KDL hay resort thì vây tường quanh che hết mé biển.

< Còn không có công trình thì họ cũng vây tôn dành chỗ cho các dự án ảo, biển không còn của dân... Đừng có mà mơ!

Trong thật tế, bất cứ nơi nào nếu có thời gian thì ta cũng có thể ăn ưng ý được nếu chịu khó... quậy và tìm tòi. Vào quán xá ngay điểm du lịch thì muốn giá phải chăng nhưng ưng cái bụng thì khó lắm. Bạn đi Phan Thiết, ở dọc biển Đồi Dương. Quán xá nơi đây ê hề nhưng muốn rẻ mà ngon thì phải chịu khó chạy ra khu bờ sông Cà Ty - Menu đâu đó đàng hoàng, tha hồ mà chọn, vừa chọn vừa nhủ 'sao giá mềm quá'. Giá mềm, thức ăn ngon - phưỡng bụng xong thì vừa vui lòng, vừa hể hả cái túi tiền ít nhẹ do chi xác đáng.

< Phía trước là Phước Hải còn đây là đường 44A, còn có tên mới là Võ Thị Sáu khi vào phố thị.

< Gặp ngã 3 trường THCS Phước Hải (vị trí >) thì mình rẽ trái luôn, đi đường mới - vô phố thị lôm côm, chán lắm. À, đoạn ven biển PH vài năm trước nhìn xuống thấy bãi biển đấy nhưng nay thì không, toàn là nhà cửa.

Mũi Né cũng vậy, muốn giá mềm thì đừng 'tụng' trong resort mà hãy cất mông ra ngoài. Dọc ngoài chợ hay các quán nhỏ ngoài Huỳnh Tấn Phát, Huỳnh Thúc Kháng có khối nơi vừa bán cho khách lẫn người địa phương.

< Con đường mới có tên là Nguyễn Văn Linh, đường ni giúp ta chạy tránh nội ô Phước Hải.

< Cuối đường, rẽ trái gặp lại 44A.

Muốn tự nấu thì vô chợ, trúng 'giờ linh' (thuyền chài về) thì ôi thôi, mực tươi đến trong veo, lấp lánh... sẳn sàng theo bạn về nơi cắm chốt và vào nồi. Nói chung, chốn nào cũng rứa - chỗ ở chốn nhơi khéo léo thì vừa lòng còn bị ép lòng phải chấp nhận thì cuộc chơi mất vui vì dính tiếng đưa đầu cho chúng chặt chém.

< Chạy thêm một đoạn đến ngã 3 Phước Hội thì quẹo phải đi Hồ Tràm theo đường Nguyễn Tất Thành. Nếu chạy thẳng sẽ đi Đất Đỏ.

< Ra ngoại ô rồi nhé, lúc này đã 11h, thời gian trôi nhanh quá ta! Chả bù hồi sáng thấy sớm quá xa qùa xa.

Vậy nhưng ý nghĩ là vậy, dự tính là vậy nhưng không phải lúc nào Trời cũng chiều lòng người. Đụng chuyện lại nhủ thầm... tiên sư nhà nó, có chết ông cũng cũng không ăn, không ở lại lần 2 (vì đã lỡ ăn, lỡ ở lần đầu rồi, ha ha ha)... rùi cho đó là thêm... vốn liếng kinh nghiệm.

< Hai bên đường thi thoảng xuất hiện các cành hoa đỏ của mùa phượng vĩ...

< Nhoáng cái là đến Lộc An. Vùng đất ngay cửa sông Ray này mình thích nhưng nửa kia không khoái, cho rằng nước sông đổ ra biển chắc không... được sạch - Có lẽ đúng chớ? Nuôi tôm, chất bảo vệ thực vật trên đồng ruộng chảy ra đây tất tật chứ đi mô?

Bởi vậy, kinh nghiệm nó là ta tốn tiền, tốn thời gian lắm... có điều chưa hẳn là bền vững nhé. Đôi khi, chỗ ăn ngon mà ta biết... sập tiệm, chốn ở sướng ta đã từng qua thì nay vào tay chủ khác. Vậy là vẫn mất vui như khi chưa từng trải qua, khe khe...

< Sợ nước sông thì thôi, ta cứ thẳng tiến qua cầu sông ray, qua cái ngã 3 KDL Sông Ray, chốn có cái doi đất thần tiên chạy cặp biển, chốn có thể vắng khách trong ngày thường nhưng giá không bao giờ thấp.

< Phượng kìa em ơi, cây nào cây nấy ửng đỏ, có cây màu hoa đỏ cam, cây thì đỏ sậm...

< Mớ rừng hiếm hoi còn lại, ta sắp vượt cầu Sông Ray rồi em...

< Qua cầu rồi thì vào địa phận xã Phước Thuận, huyện Xuyên Mộc... cũng là khu vực biển Hồ Tràm, sắp đến rồi nha...
Đất biển mênh mông nhưng nhìn thấy cái cao ốc mười mấy tầng phía trước lại mắc cười! Y như cây gậy dộng xuống đất - Cần mô mà xây cao rứa?

< Cuối cùng thì 'Tới rùi nè em, chỗ em chọn'. Lạo xạo chạy vào con đường rải đá, nơi có ý định 'tạm cư' đôi ngày, tắm biển cho hả hê - Còn muốn ăn ngon sẽ chạy ra Phước Bửu - Chợ Bà Tô, chỉ dưới 10 cây số thôi - lúc này là 11h18 phút.

(Còn tiếp)

Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần cuối

Điền Gia Dũng
Du lịch, GO!