“…Cảnh núi rừng Tây Nguyên thấp thoáng, những triền đồi đất đỏ dưới nắng rực lên màu mỡ, những vạt rừng xa xa, lại có cả một miệng núi lửa sừng sững. Tháng 6, hải quỳ nở thưa thớt hai bên đường, lẫn trong màu xanh bạt ngàn của cao nguyên.” (haggard04)

Hành trình Gia Lai – Phú Yên

2 giờ chiều, cả đoàn chào tạm biệt Pleiku, chị dẫn đoàn người Rarai mắt ướt ướt, bịn rịn chia tay, ừ thì cũng cảm động, nhưng mà không hiểu sao mình cứ toe toét cười, có lẽ là vì cả thùng sầu riêng sau xe...

Cũng không hẳn, có lẽ là vì mấy lít mật ong rừng nguyên chất thơm nức mũi, cũng phải chăng là 2 ghè rượu bắp ủ đủ ngày đủ tháng mà ông ngồi ghế sau đang phải khư khư ngồi ôm. Tạm biệt Pleiku, hẹn… tháng sau gặp lại!

Vì chuyến đi vào tháng 6, lại kiếm được xe công, “cơ sở cách mạng” của anh em trong đoàn trải dọc từ Bắc chí Nam nên cả đoàn không chạy về theo đường tắt (về thành phố Hồ Chí Minh theo đường Bình Phước) mà quyết định đi dường vòng, chạy dọc tuyến Phú Yên – Nha Trang – Ninh Thuận – Bình Thuận… mà về, tiện thể mỗi địa phương dừng chân một vài ngày.

Xe lao qua những rừng cao su thẳng tắp, xanh biếc, mát lạnh. Vì cái lí do hết sức dễ thương là chị em phụ nữ trong đoàn chưa biết cây cao su nên xe dừng lại cho thoả lòng chị em phụ nữ. Có lẽ bà con địa phương mà thấy cái cảnh: dừng xe, 3 đứa con gái nhào xuống, chạy ù vào rừng cao su, lấy tay ..sờ sờ, xoa xoa, chụp hình rồi lại ù chạy về xe, có lẽ bà con mình sẽ chả hiểu cái lũ dở hơi kia nó làm cái giống gì. Quay lại xe, ngỡ ngàng khi không thấy các bác phụ nam đâu, bác tài cười bí hiểm, hất đầu về phía rừng thì đã thấy 3 bác dứng cạnh 3 cây cao su, không biết làm cái trò gì…

Đoàn lại tiếp tục lên đường, cảnh núi rừng Tây Nguyên thấp thoáng, những triền đồi đất đỏ dưới nắng rực lên màu mỡ, những vạt rừng xa xa, lại có cả một miệng núi lửa sừng sững. Tháng 6, hải quỳ nở thưa thớt hai bên đường, lẫn trong màu xanh bạt ngàn của cao nguyên.

Rồi đèo, cơ man là đèo, con đường quanh đèo nhỏ xíu cảm giác chỉ đủ cho 2 chiếc xe ngược chiều chạy là vừa khít, bac tài xế hứng chí, chạy cái đuôi xe lúc nào cũng cán mép đường vực dù cả đoàn đang đổ đèo gần mép núi! Mấy đứa sợ quá ,rền rĩ:
- Bác chạy chậm chậm thôi đi mà?
- Ôi giời, ngày xưa tao đi đường này dọc bom đạn, nó bắn sát đít, chạy bán sống bán chết mà có việc gì đâu!
Mấy con giời hết nói, ngồi im re, thôi thì trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi.

Sau khi tạm phải yên tâm, mình ngồi ngắm cảnh, vẫn là những cảnh núi rừng, thung lũng mình gặp từ mấy ngày nay mà sao vẫn thấy thích thú, vẫn muốn say sưa ngắm. Hình như các anh chị em cũng có chung mong muốn với mình nên kêu bác tài dừng xe, chạy lên sườn núi ngắm cảnh. Một lũ lố nhố trên sườn núi, mình đứng lặng nhìn phong cảnh, hít cang hương vị núi rừng và gân cổ thi hét, bây giờ nhớ lại, sao thèm được đứng ở nơi đó, hét lên thật to và nghe tiếng vọng lại xa xa.

Xe đổ đèo Tô ma, một con đèo nghe tên quen quen với những lời doạ đẫm “Kinh lắm, lạ lắm, đi rồi biết.”
Chịp! không biết có phải là quả thực cái đèo nó chả có gì làm nguy hiểm hay là mấy ngày nay mình chịu quen cái cảnh lên những dốc dựng đứng rồi phi xuống trong trạng thái gần như rơi tự do hay không mà thấy cái lời kẻ nào đó cảnh báo mình thật đáng nực cười.

Đang mơ màng ngắm cảnh, mình bỗng giật mình, thấp thoáng phía trên núi có một tấm biển thật lớn vẽ hình mây con bò và dòng chữ “coi chừng bò”. Chưa hết bàng hoàng thì xe bỗng thắng gấp, chưa kịp ca cẩm thì nhìn trước mặt xe tối sầm lại, nhìn cả đoàn ai mặt cũng nghệt ra. Bò! Cả đàn bò! Con nào con đấy lừng lững hiên ngang bước qua đường, bất chấp bác tài bấm còi inh ỏi.

Sau mấy phút hò hét, bọn chúng nó như muốn thi gan, con nào con đấy hếch mắt lên nhìn mình thách thức, mình nhìn không lầm là bọn nó còn đang muốn cả xe nhìn lại cái biển ở chân đèo kia. Ừ thì đúng rồi, cái biển có ý là “người coi chừng có bò” chứ đâu có cảnh báo bọn bò “bò, coi chừng có xe”. Cái xe biển đỏ CSGT còn không thèm bắt dừng lại mà phải dừng lại vì một lũ bò! Anh em ngao ngán nhìn nhau, bình luận, lại còn làm cả vè, cả thơ về bò nữa :

“ Bò vừa sinh con, người ta đã kêu là con bò
Bò vừa ra lông, người ta đã kêu là lông bò
Bò chết đi mới đêm thui ta gọi là thui bò
Mấy thằng ngu ngu, người ta nói, ngu như bò”

Ấy, nhàn rỗi sao mà xuyên được cái bài này xong, cả xe còn hát rất ư là sảng khoái. Lũ bò vẫn nhìn vào xe với con mắt lãnh đạm và chán nản. Rồi chuyện gì đến cũng đến. Bọn bò nó đi ăn về, nó no, nó say, nó lại được nghe hát, nó đứng chán không có việc gì làm, thế là nó làm cái việc muôn thủa, đi vào thì phải đi ra.

Cũng hay, ngồi trong xe giữa đồng không mông quạnh mà được nghe xuối chảy róc rách, à, không phải róc rách, mà phải là ào ào mới đúng. Rồi nó đi! Cũng may là anh em an toàn hết, xe cộ cũng không trúng phải bom mìn gì, âu cũng là điều may mắn!

Còn tiếp
Những nẻo đường Tây Nguyên (1): Gia Lai
Những nẻo đường Tây Nguyên (2): Pleiku
Những nẻo đường Tây Nguyên (3): Rượu Ghè Bana
Những nẻo đường Tây Nguyên (4): Núi rừng Tây Nguyên
Những nẻo đường Tây Nguyên (5): Kongcharo
Những nẻo đường Tây Nguyên (6) : Đà Lạt

Haggard04
Du lịch, GO! - Theo Vysa, ảnh bổ xung từ internet