( Tiếp theo) - Như đã kể trong phần trước: Cách đây 2 năm, bọn mình tìm đến bãi biển đồi Nhái sau khi có được một rẻo thông tin rất ít ỏi trên mạng. Vậy nhưng chút công sức bỏ ra thật xác đáng: biển Đồi Nhái hoang sơ, trong lành và vắng lặng - một điều thật hiếm hoi trên trên một vùng biển nổi tiếng nhất, đông đúc nhất ở phía Nam: đó là Vũng Tàu.

< Đường vào biển Đồi Nhái đây, bạn thấy con đường đất đang chạy vòng vèo...

Vũng Tàu có nhiều bãi biển như bãi Trước, bãi Sau, bãi Dứa, bãi Dâu, bãi Ô Quắm (sau này có thêm bãi Chí Linh, ngày xưa đây là một đoạn rừng và đồi cát ven biển). Sau nhiều năm phát triển, nhiều resort, khách sạn, công viên mọc lên trên các bãi biển này.

< Đồi cát, cây bụi và những thảm cỏ xanh rì. Tiếng sóng vỗ bắt đầu nghe thoang thoáng...

Đẹp và hiện đại hơn ngày xưa nhưng cũng kéo theo sự sầm uất và náo nhiệt - nhất là trong những dịp cuối tuần hay lễ tết. Cung cách xô bồ và ồn ào không thể nào tránh khỏi.

< Bất chợt có cặp nam nữ chạy xe vượt qua mình, nên nhớ là trong này rất ít cư dân.
Phía trước, biển xanh bắt đầu lộ diện.

Do thích khám phá sự yên tĩnh và phong cảnh hoang sơ tương đối còn nguyên vẹn, chuyến 'Vượt 2 đảo về Long Hải' khiến bọn này thấy được điều mình muốn tại Đồi Nhái (có lẽ điều thật bình thường với một số bà con sống thưa thớt  tại đây)...

< Mình đậu xe ké bóng râm bên cạnh căn nhà gỗ nát có mặt mở hướng vào đất liền. Phía trước có tấm bảng gỗ sơn nguệch ngoạc: cho thuê ghế bố, tắm nước ngọt, giữ xe... Vậy nhưng chả có ai cả.
Có lẽ khi lên mặt báo, một số khách du lịch đến đây thành ra phát sinh dịch vụ, nhưng mùa này hết rồi.

< Biển Đồi Nhái vẫn xanh, đẹp như ngày nào. Phía xa xa chính là rặng núi Minh Đạm bên Long Hải.

Sau Chuyến đi trên, mình cho bài 'lên thớt' để kể lại thật tường tận để mong bà con nào có ý muốn khám phá nơi này sẽ có trước chút căn bản về một địa danh lạ.
Hơn 1 tuần sau, bài viết 'Ba bãi biển ít người biết tại Vũng Tàu' hiện diện đầy trên các báo mạng, trong đó giới thiệu về bãi Nghinh Phong, bãi Chí Linh và bãi Đồi Nhái.
< Có khác trước là cái này đây: Bảng cảnh báo đã phai nhạt hết màu đỏ.

Mình bàn chút về những bãi này:
- Mũi và bãi biển Nghinh Phong thật ra đã nổi tiếng từ ngày xưa: hồi còn bé, ba mình thường chở cả nhà đi Cấp (hồi đó người ta kêu là Ô Cấp hay Cấp, tức là Cap - mũi biển) vào dịp hè...

< Còn biển, vẫn y như ngày trước. Không tin thì bạn cứ hỏi bà xã của mình xem?

... Năm nào cũng nghé Bãi Sau để tắm, có khi chạy ra bãi Ô Quắm (Nghinh Phong bây giờ - thuở ấy, tức là khoảng năm 1968... chưa có tượng Chúa đâu, vậy nhưng cả 2 núi đều có đường chạy lên). Ô Quắm ngày xưa đẹp không phải bàn, hoàn toàn không có nhà cửa ngoài một lô cốt không người trên mũi đá.

< Suốt dọc bờ biển Đồi Nhái dài bao la, chỉ thấy 3 ngư dân đang cào loài ốc nào đó trên bãi. Dĩ nhiên không tính bọn mình (he he).

< Điểm xuyến trên bờ biển là những viên cát tròn của giã tràng:
Dã tràng xe cát biển Đông,
Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì.

- Bãi Chí Linh ngày xưa tức là rừng Chí Linh với bạt ngàn cây dương mọc trên những đồi cát trải dài mênh mông. Trong ký ức của mình: từ bãi Sau (bãi sau ngày ấy cũng đầy đồi cát bạt ngàn - bạn xem thêm tại đây) nhìn về hướng Chí Linh chỉ thấy đồi cát và cây dương kéo dài đến hết tầm mắt. Rừng Chí linh hồi đó có một đơn vị quân đội đóng, đến ngày nay vẫn còn doanh trại gần Đồi Nhái.

< Nhìn lên phía căn nhà gỗ, căn nhà đặt biệt với mặt bít bùng hướng ra biển - biển cả không phải 'mặt tiền'.

Sau này, Vũng Tàu phát triển mạnh: người ta dọn sạch một phần lớn rừng Chí Linh để làm KDL, sân Gold... Khu Chí Linh trở thành bãi tắm và chốn kinh doanh.

< Nhìn hướng này thấy Núi Nhỏ và Núi Lớn ở Vũng Tàu: một góc ảnh lạ.
Bãi biển Đồi Nhái như bạn thấy: có độ dốc thật lài, không sâu do được cát bồi lấp đều đều - khá an toàn nếu tắm biển.
Vậy nhưng bạn cũng tránh ra thật xa nhé, không có gì chắn chắn chăm phần chăm cả. Nước cuốn mạnh từ cửa biển là 'xuôi theo dòng nước' đấy nha!

< Mình đây, chống nắng đầy đủ nhưng lại mặc... quần lửng do có nhiều túi đựng đồ, về nhìn lại hai dầu gối đen xì!

Riêng Đồi Nhái thì bao nhiêu năm nay nó vẫn thế, có chăng sự thay đổi là ngày xưa không người (1968), ngay nay có một ít cư dân - Ngày xưa tìm rác bao xốp không ra thì ngày nay có một ít thứ đó, không phải người ở đây thải bừa (ít người lắm) mà chỉ do sóng gió biển đưa vào...


< Hướng đồi cát của Đồi Nhái đây, lúc này đã là 11h kém 10. Có lẽ phải về thôi, trưa rồi!

Hai năm trước: Biển Đồi Nhái khá nông do được cát từ sông bồi lắp. Nước biển trong và rất sạch, hoàn toàn không một bóng khách du lịch...

< Rời biển Đồi Nhái, bọn mình trở ra con đường đất quanh co.
Dạng đường ahy cảnh vật này là mình thích nhất, nếu có thêm núi thì tuyệt!

May mắn thay khi ghé lại lần này sau 2 năm: Biển Đồi Nhái vẫn thế, vẫn hoang sơ tự thuở nào! Vậy nhưng, may mắn là tâm ý của kẻ yêu thiên nhiên, thích du lịch. Một số cư dân tại đây chắc không vui nếu thật sự họ muốn phát triển theo cung cách 'du lịch không khói'. Còn những người đã quen thuộc với cách sống dân chài hàng ngày thì thật sự đây là một tin vui vì họ vẫn bình yên, không bị xáo trộn do... giải tỏa.
Có lẽ du lịch biển gần ngày nay đã bão hòa rồi...

< Nhớ hồi mình chưa đưa bài viết có biển Đồi Nhái lên mạng, nếu search danh từ này chỉ có duy nhất 2 thông tin:
Một là thông tin về một vụ án xâm phạm 'cô gái của người khác' (năm 2010) và cướp cạn để vào tù. Hai là hình con đường nhỏ trên bản đồ vệ tinh.

Vậy nhưng bây giờ gõ từ 'Đồi Nhái' vào Google search sẽ có 390 ngàn kết quả...

< Chạy ra đến ngã 3 đường đất phía ngoài (vị trí tại đây), nơi này có một xóm chài nhỏ.

< Đường đất đá lôm côm, cạnh bên là đầm nước mặn. Lần trước, bọn mình đi gặp đàn heo mọi ủn ỉnh, bây giờ chắc đã vô nồi cả rồi!

< Trở ra đường lớn rồi ngược về ngang Đầm Mắm: năm nay Đầm Mắm ít... nặng mùi.
Kia là cầu Cửa Lấp, bọn này sẽ về Long Hải.

< Ven đường đầy các giàn tre phơi cá. Vậy nhưng cá hiện thời còn ở biển.

< Ranh giới của vùng tiếp giáp Vũng Tàu với Long Điền là ngay chính giữa cầu Cửa Lấp.
Lúc này đã quá 11h trưa, bọn mình sẽ qua bữa trưa tại Long Hải: một là quán cơm gần đối diện chợ, hai là cơm tấm Diễm - tiệm nào cũng với 20k là no nóc, ngon lành.

< 15h25, lang bang ra quán cà phê làm cữ xế chiều, sẳn măm măm mấy cái giò cháo quẩy, bánh tiêu vừa chiên nóng bên kia đường.

< Góc đường phía đối diện có chỗ chiên bánh tiêu đây: quẩy và tiêu chỉ 2k/cái - thơm phưng phức, lại nóng giòn. Bên cạnh là lò cưa nước đá cây, nếu muốn măm món bình dân, muốn tắm... đá thì bạn cứ ghé lại đây nhé.

< Dự định chiều nay chắc chắn phải tắm biển nhưng giờ này còn nắng khá gắt nên chưa vội. Vậy nên lại chạy lơn tơn ra Mộ Cô.
Cứ nhìn cái góc này là... thấy ghét!
Hôm nay có cả một chiếc xe cạp đang dùng gàu hốt đá lên xe tải rồi đồ xuống bờ kè - hốt chỗ cao, đắp chỗ thấp: sau này sẽ thành sân... xi măng luôn. Bãi xi măng này dành cho các ông resort... phơi cá!

< Còn biển trước Mộ Cô, đối diện đồi Cô Đơn thì không chê vào đâu được. Nơi này có đá, bước thêm vài mươi thước về phía Dinh Cô sẽ không còn rẻo đá nào.

< Một nhóm học sinh cấp 2 đang ngồi tán chuyện. Hè về, dân thành phố nghỉ hè về miệt biển, còn các em có sẳn biển trước mặt, sướng nha!

16h chiều, bọn mình chạy xe về nhà trọ. Thay đồ tắm, chỉ mang theo cái túi nhỏ đựng nước và khăn rồi trực chỉ bằng lô ca chân ra bãi biển.
< Mình đây, ngồi tư lự bên những chiếc ghế đá free. Kề cạnh đó là quán nước: bạn uống thứ gì khác thì được nhưng cà phê ở đây dở lắm đó nghen!

Tắm biển ở Long Hải khá đơn giản: cứ xuống bãi, tìm chốn ưng ý rồi vứt dép đâu đó trên bãi cát, ghềnh đá hay trên các chồng ghế của hàng quán... đóng cửa - đặt hành lý mang theo lên đó và nhào xuống biển thôi, chả mất mát gì (nếu không có... vàng trong đó).

Mùa này nước sạch và ấm, sóng dồn như mát xa lưng phê thiệt phê. Chưa lần nào mình 'dậy sóng' lâu như lần này, kể cả khi ở đảo Ngọc Phú Quốc.

< Sóng rì rào, biển sạch nhưng hôm nay không xanh như Vũng Tàu. Tuy nhiên vẫn lý tưởng cho việc nô đùa với sóng biển.

Tối, ra các quán tại Dinh Cô ăn đồ biển, khéo chọn, ngày thường giá cũng không chát.
Trờ lại khu dân cư ăn bánh plăng: ngon, 10k/dĩa. Xe để dưới lề, chợt mình nghe tiếng xe ngã, tiếng người la ó. Chiếc xe láng bóng của 'công tử' nào đó né một chiếc khác quẹo chữ U nên đo ván: xe cậu này cày trên đường một đoạn hàng chục mét, bò đến cả chiếc Win của mình rồi xô ngã luôn.

Cậu trai lồm cồm bò dậy, thật may mắn là không thương tích gì. Anh chàng vội alô cho ai đó báo tin tai nạn rồi định dựng xe lên nhưng người dân ngăn lại, nói: Xem xe của chú kia có sao không kìa, còn xe mi để yên đó! Người bu đông nghẹt, con xế mình dựng lên, trong bóng đêm cũng chả thấy hư hỏng gì nên cho qua. Vậy là cậu chàng mừng húm, vội vọt xe đi.

Vừa khuất bóng là CA phường đến liền, nhanh thiệt nhanh. Mấy anh CA hỏi xe mình có hư hỏng gì không thì mình lắc đầu, thôi cho qua bọn trẻ đi. Vậy nhưng hồi lên xe chạy mới thấy gác chân phải vênh lên, hơi khó thắng nhưng chạy được. Bô bị ép cúp vào, chỉ cần kéo ra là ổn.
Số do Trời, ông không uýnh do mình hiền. Vậy nhưng chuyến này Win bị 'tàn sát', hết rúp bê, giờ lại đến 'công tử' tông!

Còn tiếp
Sau một chuyến đi - Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần 6 - Phần 7 - Phần 8

Du lịch, GO! - Điền Gia Dũng