Trong văn hóa ẩm thực Việt Nam, có một món ăn đã theo chân người Việt trên những chặng đường di cư và sau đó di tản khắp tứ xứ, đó là phở. Nhiều giả thiết cho rằng phở có xuất xứ từ Nam Định vào khoảng những năm 30, 40 của thế kỷ trước.
Bắt đầu từ món xáo trâu (thịt trâu nấu xáo – PV) ăn với bún, dần dần người bán chuyển sang nấu nước dùng bằng xương bò và ăn với bánh phở, cũng là một loại sợi làm từ bột gạo. Có lẽ các gánh phở ra đời từ đó và dần “tiến quân” vào Hà Nội. Một trong những cái tên nổi bật của đội ngũ bán phở rong trên các nẻo đường của ba mươi sáu phố phường là phở Tàu Bay.
Vậy mới nói, không phải tự nhiên mà người miền Bắc mỗi khi nhắc đến phở Tàu Bay là cứ đọc đi đọc lại 4 câu thơ:

Hễ có đồng tiền ăn phở Tàu Bay
Giá tuy đắt đắng đắt cay
Ngon chẳng đâu tày, nức tiếng Thủ đô”
Mãi cho đến năm 1954, cái tên phở Tàu Bay xuất hiện ở Sài Gòn, quán phở nằm chễm chệ trên đường Lý Thái Tổ và xuất sắc tạo nên tiếng vang bởi hương vị thơm ngon, kèm theo sự “bảo thủ” của chủ quán.
“Phở này nấu theo kiểu miền Bắc nên không có rau thơm, giá trụng ăn kèm, gia vị cũng chỉ có chai nước mắm chứ không có tương đen, tương đỏ, chanh ớt gì hết. Tôi nghe nhiều người nói, thời đó ai mà muốn ăn rau, giá thì bỏ sẵn trong bịch nilon rồi đem theo mà ăn chứ chủ quán nhất quyết không “chiều” ý khách”, một thực khách tên Hòa cho biết.

Dulichgo
Tôi cũng không ngoại lệ, và để tìm được câu trả lời cho những thắc mắc lẫn tò mò, tôi đánh liều hỏi “người cầm đầu” của phe "áo đỏ", ông Phạm Đình Khang (68 tuổi) cho biết: “Quán nào cũng là phở Tàu Bay chính hiệu cả”.
Dường như thấy được dấu chấm hỏi càng lúc càng to đùng của tôi, ông liền giải thích thêm: “Bố tôi ngày xưa bán phở trên phố Bà Triệu, ông tên Phạm Đình Nhân nên người ta gọi là phở Nhân. Rồi hồi đấy có mấy ông lính tặng bố tôi cái mũ ca-lô, ông cụ quý lắm cứ đội suốt. Mấy người khách đến ăn thấy giống mũ phi công hay đội nên gọi bố tôi là ông tàu bay, rồi cái tên phở Tàu Bay cũng ra đời từ đó”.

Những tưởng sẽ không ai quay lại sau khi bị “cự tuyệt” với yêu cầu thêm cái này, cái kia thì người ta lại cứ kéo tới thưởng thức “tô xe lửa”, “tô tàu thủy” (vốn được mệnh danh là tô phở bự nhất Sài Gòn – PV) vì “trót phải lòng thứ nước dùng beo béo, óng ánh vàng của phở Tàu Bay”.

Dulichgo
Rồi như được dịp để trút hết lòng mình, ông lại nói tiếp: “Người ta hay nói bố tôi bảo thủ, nhưng thực ra là ông cụ tôi sợ thêm rau, giá vào sẽ làm mất đi hương vị đặc trưng của phở. Sau khi ông cụ mất, bà cụ nhà tôi vì muốn chiều ý khách nên bảo cho thêm rau giá.
Tôi cũng thử nghiệm rồi, rõ ràng khi cho giá vào nó sẽ làm nhạt cái vị của nước phở nên tôi đấu tranh đến cùng. Sau quyết định dẹp giá, chỉ cho thêm rau thôi. Phần cũng vì tôi là con trai duy nhất của ông cụ nên vẫn muốn giữ lại chút hương vị truyền thống này như sự biết ơn đối với bố mình vậy”.
Khi tôi hỏi: “Cả 2 đều chính hiệu, nghĩa là hương vị phở giống y hệt nhau phải không ạ?”, ông Khang khéo léo đáp lại: “Cái đó thì tùy vào khẩu vị và sự đánh giá của mỗi người. Bởi, phở Tàu Bay kể từ sau năm 1980 trở đi đã có những thay đổi nhất định. Tự bản thân tôi cảm thấy, hương vị phở bây giờ chỉ đạt khoảng 80 – 90% so với thời ông cụ tôi nấu ngày xưa”.
Và để thỏa cơn tò mò, tôi quyết định sẽ… ăn phở của cả 2 phe.
Thoạt nhìn, cách bài trí tô phở và cả những gia vị đi kèm từ chai tương đen, tương đỏ, rau thơm, ngò tây cho đến nước mắm, chanh, ớt của 2 quán đều giống nhau.
Một tô phở xứng đáng với cái tên phở thì phải có mùi hương đi trước. Dĩ nhiên, phở Tàu Bay làm được điều đó, mùi thơm thoang thoảng cùng màu vàng mơ, trong vắt của nước dùng vô tình khiến bụng tôi cứ réo rắt không ngừng.
Tô phở nghi ngút khói được bưng ra, bánh phở của phe "áo vàng" to và dày hơn một chút, nước lèo nấu đúng kiểu miền Bắc, khi ăn nghe rõ được mùi vị của gừng nướng trên lửa đã đạt đến độ khô vừa phải.
Quan sát một lượt, đa phần thực khách tại đây đều không đụng đến một cọng rau thơm hay ngò tây nào, dù chủ quán vẫn dọn ra sẵn.
Dulichgo
Phở của phe "áo đỏ" lại có chút hơi hướng miền Nam với vị ngọt thanh của xương ống, mùi thơm của quế, hồi thảo quả và vị bùi bùi của nước béo hành. Thực khách cũng thích ăn kèm thật nhiều rau, vắt thêm miếng chanh và xịt đủ 2 loại tương đen, đỏ.
Gắp một đũa bánh phở, nhai trọn lát thịt mềm mềm, thấm đẫm gia vị… Tôi tự nhủ: “Được, ngon. Phở phe nào cũng ngon”.
Khách quan mà nói, việc phở Tàu Bay được chia làm 2 phe (hay có thể sau này là 3,4 phe không chừng) thì vẫn có nhiều thực khách ghé ăn. Người ta không ăn vì tò mò, bởi phở Tàu Bay không hề xa lạ với người Sài Gòn suốt hơn 63 năm qua...
Dulichgo
Cũng không ăn chỉ để no cái bụng, hay để so sánh bên nào ngon hơn, bởi mỗi quán đều có một hương vị đặc trưng riêng.
Có chăng, người ta ăn phở Tàu Bay bởi cái tình của người nấu chất chứa trong tô phở, và cũng là một cách để được nắm níu rưng rưng hương vị của món phở mà họ từng trải nghiệm…
Theo Lưu Trân (Thanh Niên)
Du lịch, GO!
ĐGD: Trong thật tế, từng đã có một thời gian dài: Phở Tàu Bay là một căn phố đôi, tức là tiệm gồm cả 2 căn số 433 và 435. Dĩ nhiên lúc ấy quán rộng (xem ảnh kèm phía bên) và chỉ là 1 quán duy nhất. Vật đổi sao dời, nay tiệm cắt làm đôi, thành 2 quán - chắc chỉ chủ nhân quán mới biết rõ ngọn ngành.
Phở ngon nhưng giá khá chát (tô thường 60k). Mình ăn phở quán Mùi (chính gốc nghen, đường ni lại cũng có... 2 quán cùng tên, he he) bên Tôn Đản cũng khá chất lượng, giá tô thường là 33k.
0 Comments
Đăng nhận xét
Du lịch, GO! là một blog quảng bá du lịch trong nước với tiêu chí chia sẻ thông tin, bất vụ lợi - Bạn có thể nhận xét, bổ sung hay yêu cầu hướng dẫn liên quan đến bài viết mà không cần đăng ký. Bạn cũng có thể yêu cầu xoá bài, sửa đổi, phê phán.... bất kỳ.
Tuy nhiên, rất mong bà kon không post link quảng cáo vào đây vì mình sẽ xoá thẳng, xin thông cảm vì Dũng này chỉ muốn an toàn cho mọi người.