Những ngày cận tết, ngôi chợ ở nhiều làng quê Việt bỗng chộn rộn đến khắc khoải lòng người.
Nhớ ngày xưa, mỗi khi được má đưa đi chợ tết là lòng vui rộn rã. Tối trước khi ra chợ, con cứ thao thức mãi.

Đường từ làng ra chợ chỉ hơn 2km nhưng đó là hai khoảng trời khác biệt. Trong làng, không khí tết chỉ về trên những cành mai, những chậu vạn thọ đã bắt đầu chớm nở hoa vàng. Còn chợ ngoài thị trấn đã rực muôn sắc màu. Đó là màu xanh đỏ tím vàng của những bộ quần áo, mũ nón trẻ con. Là màu sắc sặc sỡ của những chiếc khăn trải bàn đón khách, là những tờ giấy màu gói bánh in, bánh hạt sen... Dulichgo

Không khí ở chợ càng vui hơn khi người mua sắm ken đặt. Tiếng chào hỏi, trả giá, và cả tiếng cãi nhau của những bà, những chị…

Thích nhất vẫn là mùi tết. Mùi áo mới, dép mới, mùi bánh tết…

Nhớ lần, đưa con vào một cửa hàng để mua áo quần, dép, nón mới. Trong lúc má và người bán hàng đang lựa mua chiếc áo cho con, con đã “nhanh tay” đội chiếc nón mới của người ta mà con ưng ý lên đầu rồi chụp vội chiếc nón cũ của mình lên trên.

Chẳng ai biết điều đó cho đến lúc đi về, con đưa nón mới ra khoe. Tưởng sẽ được má khen con tài giỏi, lanh lẹ. Nào ngờ, bị má cho một trận đòn bằng roi dâu bẻ ven đường. Chưa xong, má dắt con quay lại cửa hàng, trả nón cho người ta rồi vòng tay xin lỗi. Má đe: “hành động của con là ăn cắp. Má cấm con lặp lại điều đó một lần nữa. Nếu tái phạm, má sẽ bỏ con ngoài chợ”.

Trận đòn đó con mãi không quên, và đã không bao giờ tái phạm.
Lớn lên. Xa quê. Mỗi lần trở về dịp tết, con vẫn muốn đi chợ cùng má. Chưa đến chợ nghĩa là chưa thấy tết.

Ngôi chợ quê bao nhiêu năm giờ vẫn thế, khác chăng là có thêm những cây dù sặc sỡ ghi tên những hãng cà phê, những thương hiệu bột ngọt, bột nêm, bột giặt... Dulichgo
Không khí chợ tết vẫn chộn rộn, hối hả, tươi vui.

Nghe nói đã có ngôi chợ mới khang trang hơn được xây gần đó nhưng bị hỏ hoang mấy năm nay bởi chẳng ai chịu di dời. Bà con đã quá quen với ngội chợ cũ. Người mua quen từng lối đi. Người bán quen hơi chỗ mình ngồi. Không ai chịu về chợ mới.

Tết lại về và con lại nôn nao được về nhà, được cùng má ra chợ mà nghe, mà ngửi mùi tết chợ quê!

Theo Huỳnh Trần Thảo My (Thanh Niên)
Du lịch, GO!