(TTCT) - Buổi sáng mùa đông cao nguyên trong veo, trên con đường từ Cao Bằng ngang Quảng Yên về Trùng Khánh thiên nhiên cảnh sắc như tranh vẽ, khó có thể tả hết bằng lời.

< Đường về Trùng Khánh trong nắng mai sớm.

Tôi đến Cao Bằng những ngày đầu đông, gió lạnh đã buốt phố. Quyết định thuê xe máy tự khám phá thay vì đón xe buýt hay mua tour vì tôi biết con đường đến Bản Giốc sẽ là một tưởng thưởng trên cung đường tới chiêm ngưỡng con thác lớn nhất Đông Nam Á, thác Bản Giốc.

Đường về Trùng Khánh

Cái tên Trùng Khánh đến với tôi khi còn nhỏ, từ cuốn Đường về Trùng Khánh của nữ văn hào Anh gốc Hoa, Hàn Tố Âm. Rồi tẽn tò khi biết chẳng có liên đới nào giữa một Trùng Khánh bên Tàu xa lắc với Trùng Khánh miền Đông Bắc nước Việt, nhưng lại là lý do khiến tôi tò mò tìm hiểu về miền đất xa xôi cách trở.

< Bờ xe nước bên bờ Quây Sơn, lặng lẽ quay trên đồng vắng.

Rồi khi biết con thác đẹp nhất nhì châu Á nằm ở miền xa tít tắp này tôi càng nôn nóng tìm về, chưa kể đến những động Ngườm Ngao, hồ Thang Hen… được nhiều sách hướng dẫn du lịch trên thế giới nhắc đến. Nên buổi sáng mùa đông cao nguyên trong veo, dù chuẩn bị tinh thần trước tôi vẫn ngỡ ngàng trên con đường từ Cao Bằng ngang Quảng Yên về Trùng Khánh. Thiên nhiên cảnh sắc như tranh vẽ, khó có thể tả hết bằng lời.

Trời xanh trong trẻo, thi thoảng những đám lụa trắng nõn nà nhẹ lướt. Gần hơn bên dưới, những dãy núi đá vôi đa sắc đủ dạng, khi xanh rì cây lá, đôi ngọn trơ trọi mấy gam màu sáng nhấn nhá thêm nét lạ cho bức tranh thiên nhiên. Gần hơn nữa, nương đồi xanh ngắt khi mênh mang trải rộng, lúc xếp lớp những tầng bậc thang duyên xinh. Rất gần, ngay trên con đường vắng uốn lượn, như sợ chưa đủ đẹp thiên nhiên còn ban tặng những sắc màu rực rỡ khi thì lũ dã quỳ theo gió mai lơi lả, lúc đám trạng nguyên mùa lạnh tưng bừng trổ lá đỏ…

< Người phụ giã mèn mén bằng cối đá chày tay truyền thống.

Nhưng đã hết đâu, con sông chảy ngược Quây Sơn điểm xuyết thêm những nét duyên cho cung đường đã tuyệt đẹp.
Không chỉ dòng nước trong veo ánh màu ngọc lục bảo mềm mại uốn lượn khi ôm theo con đường, lúc như sợi chỉ xanh giữa đồng xa… con sông còn tặng thêm mấy nhịp cầu tre lắt lẻo chênh vênh, những bờ xe nước lãng đãng trôi, mấy chú trâu lành, mấy chú ngựa thanh thoát… nhẩn nha nơi triền cỏ ven sông, lang thang mấy cánh đồng gần…

Dăm nếp nhà mộc mạc đơn sơ, mấy chiếc cối khi cần mẫn tự giã gạo, giã ngô ven sông bên suối, lúc những người phụ nữ Tày, Nùng chăm chỉ giã, bẽn lẽn cười khi khách lạ mê mẩn ngắm, chụp…
“Đẹp quá và thanh bình quá!” là lời cảm thán cửa miệng không chỉ của riêng tôi mà còn bởi nhiều bạn trẻ, cả Việt, cả Âu Mỹ tôi gặp khi dừng chân nghỉ ngơi hay lấy những góc hình đẹp miên man trên con đường về Trùng Khánh này.

Cái tình người miền ngược

< Lộng lẫy Bản Giốc.

Thác Bản Giốc rất đẹp, không bàn cãi! Chỉ chia sẻ thêm chút duyên lạ của miền biên ải này, như một điểm nhấn nhá cho miền đất vốn đã rất đẹp này. Lang bạt đến đây một mình, với cái đầu cắt ngắn để thuận tiện khi đi “phượt”, cái mê nón ngồ ngộ tậu dọc đường, tôi được chào đón bằng… tiếng lạ.

Đến khi biết tôi là người Việt từ miền Nam ra, những ánh mắt trở nên thân thiện, những cái bắt tay được nắm chặt thêm ấm áp, những câu chuyện bắt đầu sẻ chia nồng thắm, những ly rượu ngô thơm nồng xứ núi được rót để “giúp nó bớt lạnh…".

Câu chuyện giữa lữ khách phương Nam với người chèo mảng đưa khách ngắm cảnh như không dứt. Chàng thanh niên chèo mảng nhìn xa xăm rồi nói một cách chân tình mộc mạc: gặp khách phương Nam ra mừng vui lắm, mong sao ngày càng đông người Việt biết và đến đây. Phía bên kia biên giới khách sạn, lâu đài hoành tráng, du khách ra vào nghìn nghịt ồn ào ầm ĩ...  Bên này hiu hắt, buồn lắm. Rồi khách được đưa về chiếc lán tạm bợ gần thác của mấy cậu trai người Nùng, làm đủ thứ dịch vụ nơi đây.

< Khách chủ cùng lỉnh kỉnh nồi niêu xoong chảo chai lọ... ấm áp tình thân bên Bản Giốc.

Chiếc nồi đen đủi vẹo vọ được lôi ra, cơm nguội sừng sực nửa chín nửa sống, mấy cọng cải lạnh ngắt, chén canh lõng bõng, nhưng câu chuyện của chủ - khách thì ấm nồng. Kể cho nhau nghe chuyện buồn vui hai bên bờ con thác… Những tiếng cười trong vắt, những chia sẻ vô vụ lợi… của người miền ngược làm người miền xuôi chẳng muốn rời.

Chia tay trong bịn rịn khi trời đã về chiều, tôi lỡ làng lướt qua Ngườm Ngao, bỏ lại Thang Hen… vì đêm về trên con đường núi lạ lẫm tối đen như mực. Đó sẽ là “cái cớ” để tôi quay lại miền đất đẹp hiền hòa này, để gặp lại những người bạn chỉ một lần gặp đã ngỡ như đã quen từ lâu lắm. Hẹn một ngày quay lại.

Theo Thái Hoãn (Tuổi Trẻ Cuối Tuần)
Du lịch, GO!