(VTC) - Pó không dám chạy trốn, đứng im cho những người lính trùm túi vải lên người rồi lôi đi.

Kỳ 6: Lạc vào vùng tranh chấp

Nhắc tới cuộc phiêu lưu kỳ lạ của “thánh phượt” Vừ Già Pó, nhiều người đã đặt câu hỏi: Làm thế nào mà anh có thể vượt qua dãy Himalaya sang tận Pakistan?. Tuy nhiên, khi tiếp xúc và được nghe câu chuyện mà Pó kể lại, vạch ra hành trình của mình, tôi biết là khi bắt đầu gặp dãy Himalaya, anh đã vòng xuống phía tây nam và băng qua đất nước Ấn Độ, trước khi lọt vào vùng chiến sự nóng bỏng Kashmir và bị bắt giữ.

Lúc nhìn thấy dãy núi cao hiểm trở phủ đầy tuyết trắng, anh cứ đi theo con đường nhỏ uốn lượn theo triền núi. Ngày hôm sau, Pó gặp 1 chiếc xe chở đầy hàng hóa, và họ đã cho anh đi nhờ dù không hề biết anh đang nói gì, muốn đi đến đâu.

Càng đi xa, “thánh phượt” càng thấy thời tiết ấm dần, rồi chuyển sang nóng, oi bức một cách khó tả. Và khi chiếc xe dừng lại ở một khu chợ lớn, mọi người xúm xít ra bốc dỡ hàng hóa, Pó nhảy xuống và không biết mình đang đi đâu về đâu. Anh lang thang được một lát, đi qua mấy con hẻm hun hút, thì gặp một dòng sông lớn.

< Anh đã gặp dãy Himalaya, Pó đi vòng qua Ấn Độ.

Pó thấy cảnh vật ở đây thật yên bình, những đứa trẻ đá bóng cười vang một góc, mấy cô thiếu nữ ngồi tám chuyện bên những tấm vải trải đủ các loại màu sắc, những ông già trông như những nhà hiền triết với chiếc khăn quấn thành những vòng tròn lớn quanh đầu như tổ ong tò mò nhìn “thánh phượt” chỉ trỏ, các bà nội trợ giặt giũ bên bờ sông, tất cả hòa vào giai điệu của hoàng hôn, yên ả.

Cũng đã mệt, anh khoan khoái nằm xuống bãi cỏ đánh một giấc, cho đến khi giật mình tỉnh dậy bởi những tiếng trống lúc xa lúc gần. Pó thấy đám đông túa ra, kê những tấm phản dài hướng về bờ sông. Trên đó, có những chiếc bàn gỗ nhỏ phủ vải vàng, người ta bày ra đó những vỏ ốc lớn, hoa, nến, bát hương và một tấm phù điêu có hình giống như đầu rắn hổ mang.

Đám đông bắt đầu vây xung quanh và đàn hát. Cách đó một đoạn ngắn, có những xác người bó gọn được đưa lên những đống củi dựng sẵn, rồi họ bắt đầu đốt. Dưới sức nóng của lửa, Pó đã ngửi thấy mùi tóc và mùi thịt cháy khét lẹt, đám đông thản nhiên nhảy múa, thả những vòng hoa được đan kết lại hay nến trôi theo dòng sông.

< Nghi lễ đốt xác ở Ấn Độ.

Pó lặng người sợ hãi, ù té chạy vào một con hẻm nhỏ ngồi im thin thít, không dám ngủ nữa. Kể chuyện với phóng viên VTC News, anh vẫn cho rằng đó là những thủ tục rùng rợn, và họ đốt xác “những con ma”. Pó không hề biết rằng mình đang được chứng kiến nghi lễ đốt xác, một nghi lễ tôn giáo của những người theo đạo Hindu.

“Thánh phượt” thao thức cho đến khi hửng sáng, đã thấy hàng trăm người xuống tắm và cầu nguyện ngay dưới bến sông, bên cạnh là rác và xác hoa cúng tan rữa trôi từ đêm qua, hàng ngàn con chim đen bay rợp trời, cả khúc sông ám mùi tử khí. Pó hoảng sợ chạy thật nhanh vào phố, cho tới khi lại bắt gặp một đám đông đang xúm xít, anh đi lẫn vào trong đó.

Và anh nhìn thấy cái “ô tô” dài khủng khiếp. “ Nó to hơn hẳn cái ô tô mà mình đã gặp ở Mèo Vạc, và dài hàng chục mét, thành từng đoạn ngắn nối với nhau, trên đó đông nghịt người. Họ ngồi ở trong ô tô không đủ chỗ, còn bám vào cả hai bên mà không sợ bị rơi, ngồi cả lên trên nóc, nói chung là hỗn loạn vô cùng”, Pó hồn nhiên cho biết.

Chỉ muốn thật nhanh thoát khỏi dòng sông ma quái mà mình đã nhìn thấy, “thánh phượt” cũng chen chân nhảy lên trên nóc “ô tô” kiếm một chỗ. Đến chiều tối, những người ngồi cùng chia cho anh ít bánh mỳ. Khi “ô tô” dừng xuống ga, Pó lại vạ vật nằm ngủ rồi đi xin ăn ở đó.

< Chiếc "ô tô" mà Vừ Già Pó đã miêu tả.

Cảm thấy phương tiện này có vẻ dễ đi, và tốc độ nhanh hơn nhiều so với cuốc bộ, những lần sau, “thánh phượt” lại trà trộn lên những chiếc “ô tô” mà mình đã gặp. Anh không hề biết rằng đang lạc dần lên phương bắc.

Đến lúc không thể đi bằng “ô tô” được nữa, Pó phải nhảy xuống đi bộ. Tháng 10 năm đó, khi đến vùng hoang mạc rộng lớn, thì cũng là lúc Pó bắt gặp những hàng rào thép gai dày đặc, những căn nhà đổ nát, nghe thấy tiếng súng nổ, từng đoàn lính và xe tăng xuất hiện bất thình lình.

"Họ lăm lăm tay súng trông rất đáng sợ, lúc đó tôi chỉ biết chạy đi thật xa, nhảy xuống một cái hố ẩn nấp, chờ đoàn xe đi khuất", Pó kể.

“Thánh phượt” tiếp tục lang thang ở khu vực đó cả tháng mà không hề biết rằng anh đã may mắn sống sót khi đang đi qua vùng đất Kashmir, khu vực đang có tranh chấp nảy lửa giữa Ấn Độ và Pakistan từ cuộc chiến tranh 1947 – 1948.

< Vừ Già Pó đã đến vùng tranh chấp Kashmir.

Đến sát biên giới thì Vừ Già Pó bị bắt giữ. Hôm đó, anh bất ngờ thấy xuất hiện trước mặt mình 4 người lính đeo súng ống to đùng, râu ria xồm xoàm. Pó không dám chạy trốn, đứng im cho những người lính trùm túi vải lên người rồi lôi đi. Họ đẩy anh vào một căn phòng biệt giam tối mịt.

Mấy ngày liên tiếp, cứ tờ mờ sáng, Pó lại được dẫn ra gặp một người đàn ông râu kẽm, có thêm mấy người lính đứng bên cạnh, trông có vẻ là chỉ huy. Pó hiểu là họ hỏi giấy tờ, hỏi ở đâu đến, nhưng anh không thể nói chuyện được vì ngôn ngữ bất đồng. Có lần cáu tiết vì không thể khai thác được gì, họ tát anh mấy cái rồi dọa bắn.

Khi được người viết hỏi cảm giác có sợ không, có nghĩ người ta sẽ bắn không thì Pó tặc lưỡi: “Mình rất sợ nhưng mình biết họ không bắn đâu. Mình không làm gì xấu cả. Mình chỉ đang đi về nhà thôi”.

< Vừ Già Pó: "Họ không bắn mình đâu, mình chỉ tìm đường về nhà thôi mà".

Không thể xác minh được nhân thân của Vừ Già Pó, họ tống anh lên xe thùng và chở thẳng đến đồn cảnh sát Zila Neelum, thị trấn Athmuqam, Pakistan, cách thủ đô Islamabad gần 1.000 km.

Từ lúc đó trở đi, “thánh phượt” không bị đánh thêm lần nào nữa, cũng không còn bị đói như khi đi đường. Những người cảnh sát đối xử tử tế, cho anh ăn đủ ba bữa mỗi ngày, mua áo ấm cho anh mặc.
Cho đến giờ, anh vẫn nhắc đến họ bằng cái tên trìu mến: “ông Pô Lít” (Police - PV)

Còn tiếp
Kỳ 1 - Kỳ 2 - Kỳ 3 - Kỳ 4 - Kỳ 5 - Kỳ 6 - Kỳ 7
Theo Hải Minh - VTC New

Du lịch, GO!