(VTC) - Đến một thị trấn, anh thấy những người phụ nữ mặc váy hở bụng, đàn ông mặc áo liền quần rộng thùng thình, buộc thành một cục to đùng trước bụng.

Kỳ 3: Lạc mất bạn đồng hành

Khi trốn thoát khỏi chủ lao động Trung Quốc và tách nhóm, Vừ Già Pó, Ly Mi Na, Và Mí Mua không còn giấy tờ, không tiền bạc, chỉ có bộ quần áo sờn rách, 3 anh em ra khỏi thị tứ rồi cứ thế nhắm phía rừng rậm thẳng tiến. Một phần vì sợ bị bọn chủ đi tìm và phát hiện nếu đi đường lớn, phần nữa là sợ bị công an bắt bỏ tù, cả nhóm xác định đi thật xa trong vùng hẻo lánh, rồi sẽ tìm cách hỏi đường về Việt Nam.

Đêm đến thì đốt lửa rồi thay phiên nhau canh gác để ngủ, hết lửa thì leo lên cây to nằm vắt vẻo, chờ sáng đi tiếp, mặc cho muỗi đốt. Đói thì chia nhau đi hái quả rừng, tìm những loại quả có hình thù hay màu sắc na ná như ổi, chuối, xoài... để ăn. Tuy nhiên, đi được khoảng nửa tuần trăng thì Và Mí Mua bị trúng độc, cả nhóm phải dừng lại trong rừng mất mấy ngày.

Pó kể lại, buổi trưa hôm đó lúc anh và Ly Mi Na hái được mấy quả ổi rừng, trở về điểm tập kết đã thấy Và Mí Mua ngồi dựa lưng vào gốc cây. Bên cạnh là mấy quả lạ vứt lăn lóc, đỏ au chín mọng, hình thù như quả táo Tàu. Đoán chắc bạn mình khát nước nên đã ăn và ngộ độc. Ly Mi Na móc họng, Và Mí Mua tức thì nôn ra mật xanh mật vàng. Lát sau anh ta tu hết chai nước, rồi lại nôn ọe. Cứ thế khoảng 4 lần, Và Mí Mua kiệt sức nằm im thin thít.

Hôm sau, Mua tỉnh dậy kêu mệt, rồi lăn đùng ra ốm. Không còn cách nào khác, Vừ Già Pó cùng Ly Mi Na phải ở lại chăm sóc bạn, bẻ cây, nhặt gỗ về dựng tạm một cái lán nhỏ giữa rừng. Hai anh em phân công nhiệm vụ, người lên rừng hái quả và đi tìm những cây thuốc theo kiến thức cổ truyền về chữa bệnh, người thì ra suối lấy nước, bắt cá và nghe ngóng tin tức. Phải mất cả tuần lễ, Và Mí Mua mới hoàn toàn khỏe mạnh, cả nhóm tiếp tục khởi hành, đi về hướng tây.


< Vừ Già Pó: "Lạc mất bạn, tôi vẫn tiếp tục hành trình với hy vọng tìm về với vợ con".

Ròng rã suốt mấy ngày trời, “thánh phượt” cùng bạn đồng hành ra khỏi rừng rậm lại gặp một thị trấn nhỏ. Điều khiến Pó nhớ nhất ở đây chính là việc anh nhìn thấy những người phụ nữ mặc váy, hở bụng, cổ đeo vòng vàng, đàn ông thì mặc áo liền quần rộng thùng thình, buộc thành một cục to đùng trước bụng, không giống như những người Trung Quốc mà anh thỉnh thoảng vẫn gặp.

Nghĩ chắc là đã an toàn, không sợ bị chủ truy bắt nữa, Pó cùng bạn đi vào thị trấn. Mọi người nhìn mấy thanh niên H’Mông với ánh mắt lạ lẫm như từ hành tinh khác xuống, xì xồ chỉ trỏ bàn tán. “Thánh phượt” đánh bạo đi vào một hàng cơm gần chợ, nói tiếng H’Mông: “Tôi là Vừ Già Pó ở Khâu Vai, tôi không phải người trộm cắp gì. Cho tôi xin cái gì ăn được để tôi đi về quê”. Thấy người ta tỏ vẻ không hiểu, Và Mí Mua có biết chút ít tiếng phổ thông, nhảy vào trọ trẹ nói, họ cũng lắc đầu.

“Có vẻ như chúng tôi đã đi quá xa, nên không ai nghe được tiếng H’Mông hay tiếng Việt nữa, chứ ở gần biên giới mà nói thì họ biết ngay”, Vừ Già Pó lắc đầu ngán ngẩm kể lại. Không còn cách nào khác, cả 3 thanh niên đứng ngay trước cửa hàng lấy tay chỉ vào nồi cơm, rồi chỉ vào mồm mình, chỉ xuống bụng. Như đã hiểu ra, người đàn bà bán quán thở dài có vẻ thương hại, múc cho 1 cái bát tô to đùng cơm trắng, chan thêm 1 ít nước xáo, rồi đưa cho Vừ Già Pó.

Suốt cả tháng trời chỉ ăn hoa quả và một ít cá, nay nhìn thấy cơm, cả nhóm nuốt nước miếng ừng ực, cúi đầu cảm ơn rồi bê tô cơm ngồi ngay góc chợ, bốc ăn ngấu nghiến. Ăn hết, cũng là lúc mà những người bản địa vây quanh đông nghịt. Có lẽ, họ không đoán nổi những thanh niên H’Mông này là ai, đi từ đâu đến.

“Thánh phượt” bỗng nghe thấy tiếng còi hú liên hồi, nhìn ra phía cổng chợ thấy có 1 chiếc xe ô tô đỗ xịch, trên xe có mấy người nhảy xuống, tay lăm lăm dùi cui điện, mặc đồng phục của công an Trung Quốc.

Giật mình đánh thót vì sợ bị bắt, không ai bảo ai, Pó cùng Ly Mi Na, Và Mí Mua vùng dậy chạy tán loạn, hòa lẫn vào đám đông. Anh chạy được một lúc, ngoảnh lại thì không thấy 2 người bạn đồng hành của mình ở đâu nữa, xung quanh toàn những người lạ mặt chỉ trỏ. Nghĩ hai người kia chắc đang ẩn nấp ở đâu đó, không thể đi xa được, Pó lang thang cho đến lúc nhìn thấy 1 miệng cống lớn, sẵn đang mệt mỏi, anh chui tọt vào đó, vừa để lẩn trốn, vừa đánh 1 giấc ngủ ngon lành.

< Có nhiều nơi núi non trùng điệp, Pó thấy giống quê hương mình, nhưng hóa ra không phải.

Đêm đến thức giấc, không dám cất tiếng gọi, anh lặng lẽ đi khắp thị trấn, mặc cho tiếng chó sủa râm ran. Quanh quẩn cho đến tận sáng mà vẫn không nhìn thấy bạn, không biết làm cách nào khác, Pó thở dài và tiếp tục cuộc hành trình.

Kể từ đó, “thánh phượt” cứ một mình đi ven đường, cả đường to lẫn đường nhỏ. Có nhiều chỗ núi non trùng điệp, anh thấy giống hệt quê hương mình, nhưng khi gặp người bản địa thì hóa ra không phải.

Pó gặp quả thì hái quả ăn, thấy công an thì lẩn tránh, gặp nhà dân thì ghé vào nhà xin cơm. Cũng có người không cho, kêu thanh niên ra đuổi đánh, cũng có người tốt thì khi ra hiệu, anh được họ cho ăn uống khá đầy đủ. “Thức ăn cũng bình thường, họ cho gì thì mình ăn nấy, có lần một gia đình có vẻ khá giàu có trong vùng, khi tôi đến gõ cửa họ còn cho cả thịt gà, cho trứng, có cả rượu uống. Nhưng mà từ khi ra khỏi đất Trung Quốc thì mình không còn được uống rượu nữa”, Vừ Già Pó cho biết.

Còn tiếp
Kỳ 1 - Kỳ 2 - Kỳ 3 - Kỳ 4
Theo Hải Minh - VTC New

Du lịch, GO!