Như mình đã đề cập: Dinh Cô hơi xô bồ vì bát nháo hàng quán (chỉ cấm buôn bán ngay bên cạnh thôi, còn bên kia đường thì ình xèo), thậm chí có cả karaoke hát hò tưng bừng mé biển.
Còn tại Mộ Cô này là một khoảng không gian tĩnh lặng đến tuyệt vời.

< Hoàng hôn trên biển Long Hải.

Mộ Cô cũng là một khu đền có kiến trức đẹp từa tựa như Dinh Cô nằm ngay trên đỉnh ngọn đồi Cô Sơn. Với những lối đi lên bằng các bậc thang đá chẻ được thiết kế hài hòa, bên trên là mái đình cong vút chen giữa những cây cổ thụ to lớn: Mộ Cô nổi bật giữa trời biển bao la.

< Một cặp đôi làm dáng dưới bãi để nhóm phụ trợ chụp ảnh, có lẽ làm album ảnh cưới hay "hâm nóng" lại tình yêu.
Phía trên này là một cô bé xíu không biết con nhà nhà ai cứ tung tăng chạy qua chạy lại trông thật ngộ nghĩnh.

Đây vừa là nơi thờ phụng, cũng là chốn "công viên" của người địa phương và cũng là thắng cảnh đẹp dành cho du khách. Nhưng cái mà mình thích nhất là khung cảnh bao quanh.
< Bãi đá phía trái Mộ Cô. Mình khoái chổ này...

Về lại nơi ấy lòng lâng lâng,
bốn mươi năm* trước chẳng phai tàn.
Hỏi mây, mây bảo người năm cũ,
hỏi đá, đá gọi chàng nghỉ chân.

< ... và cũng khoái cả đỉnh Hòn Hang này nữa! Mình sẽ trèo lên xem sao...

Nếu đứng tại Mộ Cô nhìn ra biển thì phía phải, cách nơi đây 1km là Dinh Cô và cũng là bãi tắm tự do trước Đoàn an dưỡng 298. Còn phía trái mộ là đỉnh Hòn Hang, đây là một dãy núi đá thấp trải dài ra biển, dưới chân là những rạng đá đen (trông sơ giống mica) ngày đêm sóng vổ ì ầm tung những làn bọt nước mù sương.
< Không quá phê nhưng khi được nữa đoạn đường thì giật mình: Ai mang Vạn lý trường thành cắm vào đây nhỉ? Thì ra đó là "hàng rào" của Anoasis resort - nhìn "ngứa con mắt bên trái, xốn con mắt bên phải"...

Qua khỏi Hòn Hang là Anoasis resort: đây là Khu du lịch được cải tạo lại từ một dinh thự cũ của Vua Bảo Đại và đi vào hoạt động từ năm 1999. Anoasis Beach Resort nằm trải dài trên một bờ biển hoang vắng với những bungalows lợp mái lá dừa nằm ẩn mình rải rác trên đồi thông kết hợp hài hòa giữa sự giản dị truyền thống dân tộc và tiện nghi hiện đại (4 sao?). Dịch vụ còn có một trung tâm làm việc và một nhà hàng hấp dẫn , thoáng mát trên sân terrace.
Có điều nơi đây không phải là chốn dành cho bọn phượt bụi mình.

< Lại tiếp tục "leo núi". Từ đoạn này phải cẩn thận vì rấr nhiều đá nhỏ, cạnh tròn nên dễ trượt chân. Nhưng kỹ lưỡng một tý, cứ đạp lên những tảng đá cắm chặt vào nền đất là ok - tránh bước trên phần đá cuội tròn tròn rải rác vì rất dễ trượt té, bước trên cỏ cây cũng được.


Gần đỉnh nhìn xuống: bạn thấy đẹp chưa? Cao hơn cả đồi Cô Sơn, nơi có Mộ Cô.
< Sóng biển dạt dào vàng óng áng như vàng bốn số 9. Trái đất tròn: vì vậy nhìn đường chân trời, ta thấy hơi cong cong...
< Chỉ còn mươi bước nữa là ra chóp đầu đỉnh đá - khúc này có một rãnh lở đầy cát, bên cạnh là cái miếu nhỏ.
Bạn cần cẩn thận từng bước tránh mép ngoài nhé, lỡ trượt một phát là toi vì hun hút dưới kia là đá với đá, đá đen nhọn đấy!
< Đứng đầu đỉnh nhìn phía tường thành: Đây là "ranh đất" chứ hoàn toàn không phải tường ngăn chận vì vẫn thông suối phần bãi biển. Vậy tại sao người ta lại dựng "con quái vật" này cà?
Giá như thế nó bằng một hàng cây xếp chen kẽ những khối đá to, nhỏ điểm tô bằng những lùm bụi thì đẹp biết mấy, lại phù hợp với cảnh quan thiên nhiên.
Phát triển du lịch không phải bằng những tảng bê tông thô kệch.
< Nhưng thôi, đó là việc của người ta. Còn đây là chốn của mình...

Từ đây, nếu tới nữa là An Hòa Residence, Long Hải Beach Resort và cả nơi mà đường ống dẫn khí đốt từ biển Đông vào bờ. Hết bãi là đụng ngay Mũi Kỳ Vân - đèo Nước Ngọt - nơi đây có khu bãi đá đèo Nước Ngọt có khung cảnh đẹp: làm nền cho các album ảnh cưới thì hết sẩy.
< Lúc này nghĩ lại tiếc: hồi nãy không rủ "nữa kia" cùng lên. Nhưng vội gì, mai vậy.
Long hải là nơi mình qua lại nhiều lần trong các chuyến lãng du nhưng ở lại thì chỉ mới lần này.
Nếu tính đúng, tính đủ thì bà xã đã từng ở vài ngày tại đây trong chuyến viếng Dinh Cô hồi năm kia, theo tour của địa phương nhà.
< Những chốn này mình có thể ngồi ngắm hàng giờ mà không chán, thiên nhiên tuyệt vời làm sao!

Còn nếu tính đúng tính đủ với mình thì đây là lần 2. Lần đầu thì đã rất lâu rồi, có lẽ khoảng... 40 năm trước.
< Ngại ở dưới trông lâu nên mình trở xuống. Không muốn nhìn nhưng cũng phải thấy tường thành, he he...

Do ngày xưa còn nhỏ: năm nào ba mình cũng chở cả nhà đi Cap (Vũng Tàu), trong đó thì có 1 lần ba nổi hứng chuyển hướng đi Long Hải.
< Phía lưng lửng dưới kia là một trảng có bằng với lối mòn quanh co...

Long Hải thuở đó còn "siêu hoang sơ", hoang sơ tới mức chỉ tắm biển một buổi rồi ba lại chở cả đám quậy nhà mình trở về Vũng Tàu do nơi đây sóng lớn quá, lại không có khách sạn nhà nghỉ gì cả trong khi tiêu chuẩn của ba được nghỉ ở một căn villa tại Vũng Tàu.
< Mình theo lối này đi đại - ngắm dưới kia cảnh vật thật mê hồn.

Thời gian quá lâu nên trong tâm trí mình chỉ còn nhớ rằng Long Hải ngày ấy, nơi bãi biển bọn mình tắm chỉ có dăm ba chái nhà dài ven biển để khách ngồi ghế bố. Hải sản phục vụ thì cũng có nhưng không nhiều như Vũng Tàu. Cái mình còn nhớ nữa là rất thưa người, chỉ có nhà mình thôi - còn chung quanh là biển, là đồi cát và rừng dương.
< Hóa ra lối mòn thông đến đường vào Mộ Cô. Phía xa xa là mái của Tịnh Xá Ngọc Hải.

Duy chỉ một thứ không thay đổi sau một thời gian dài. Hơn 40 năm ròng, một thời gian thừa thải cho mọi sự thay đổi từ cảnh quan, cuộc sống... nhưng không đủ để thay đổi hình thù bãi đá Phước Hải (tức là bãi đá đèo nước Ngọt) dưới kia.
< Ráng chiều hoàng hôn thật rực rỡ.
< Lác đác đây đó vài cặp tình nhân ngồi thỏa mình trong làn gió chiều tà.
< Và mặt trời dần dần khuất bóng trên biển.
Bạn thấy ngộ không? Mặt trời lên phía Đông và lặn phía Tây - Phía Đông Việt Nam là biển Đông nhưng sao ông trời lại lặn phía biển nhỉ?
Biển Việt Nam mình có rất nhiều nơi có thể trông thấty ánh dương của bình minh lẫn hoàng hôn trên biển cùng một vị trí. Ví dụ gần nhất là tại đây hay ngay mũi Nghinh Phong ở Vũng Tàu cũng vậy.
< Theo "truyền thống" thì nửa kia của mình vẫn là người mẫu duy nhất của "nhíp ảnh gia" ế độ họ Điền...

Mọc và lặn trên biển không có gì khó hiểu cả nếu bạn xem bản đồ.
Đơn giản là do Long Hải, Vũng Tàu có vị trí như một mũi đất lớn nhô ra biển nên phần chóp có thể nhìn thấy biển ở cả hai hướng: Đông và Tây.
Hoàng hôn phố biển sầu trong mắt
Khe khẽ ai về lối sỏi quen
Người đi sương khói còn xa lắc
Nỗi nhớ chông chênh phố nhuộm đèn

Tà dương vội tắt ngàn thu biệt
Tóc mây một thuở hóa tơ ngàn
Bóng người đã khuất còn vương tiếng
Loang lổ chiều buồn ai lang thang.

(thơ Tăng Chánh Tín)

< Vậy là đã qua 1 ngày tại Long Hải, vùng đất ven biển khá gần Sàigòn nhưng là điểm lý tưởng để người thành thị thư giản, nghỉ mát trong dịp cuối tuần.
Lúc này đã là 17h36 phút ngày 22.11. Dưới bãi vẫn còn vài cô cậu bé chạy qua lại rông chơi bên cạnh mấy chiếc cần câu của người câu cá đêm - Sóng vẫn rì rào không ngơi nghỉ...

Nhưng buổi tối tại Long Hải có khối nơi để đi chứ không như Bình Tiên đâu nhé: chỉ cần chạy xe ra ngã 3 Mũi Tàu hay chợ là có khối thứ để nhấm nháp đấy. Bảo đảm là giá mềm nhưng chất lượng chắc cú phải ngon.

Còn tiếp

Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần 6 - Phần 7 - Phần 8 - Phần cuối

Điền Gia Dũng - Du lịch, GO!