(BĐFFC) - Dân Quy Nhơn hẳn ai cũng biết có 1 cái núi nằm giữa thành phố, gọi là Núi Bà Hỏa, còn vì sao gọi là núi ấy thì cũng ít người biết.

Lũ trẻ xóm Chùa Đồng Tiến chúng tôi chỉ biết đó là nơi mà chiều chiều, nếu không ra sân bay chơi thì còn 1 cái thú khác nữa là … leo núi.

Cái núi mà tôi đang nói tới là một ngọn núi thấp thấp thấp ngay sau lưng xóm, chỗ mà có cái bể nước, nơi mà leo lên tới đó thì sẽ thấy phần Quy Nhơn giáp biển Đông và đầm Thị Nại. Còn muốn thấy cả thành phố Quy Nhơn bao gồm cả phía Cầu Đôi và xa hơn nữa thì phải leo cao hơn nữa, chỗ mà đứng ờ sân bay nhìn về phía núi thấy có con đường quân sự ngày xưa chạy vòng vèo qua đỉnh và có một trận địa pháo binh trên đỉnh.

< Núi Bà Hỏa nhìn từ đồi Ghềnh Ráng.

Thời nhỏ cũng ít khi chúng tôi lên tới đó, chỉ thỉnh thoảng thôi nên cái đỉnh có‘nhà máy nước” thì tôi leo là nhiều.

Nhà tôi khi ấy gần núi lắm. Thời chưa xây cái bể nước trên núi này thì hầu như núi này được bao phủ bởi cây bụi thấp thấp mà thôi và hầu như con đường để lên tới chỗ đó là leo từ dưới lên.
Nói như thế là bởi vì còn một con đường nữa, đi vòng qua xóm “Chuồng Gà” để đi lên, dọc theo đường suối chảy.

Nói là leo, thực chất cũng dễ đi chứ không khó, thời ấy thì chẳng có giày thể thao chuyên dụng hay cái gì khác, có thể là đi chân đất, có khi mang dép, vừa đi vừa bò, nếu đi hai ba đứa thì vừa leo vừa nói chuyện một lúc là lên tới đỉnh ngay.

Cũng lạ, thời đó chúng tôi hầu như chẳng biết sợ là gì, không sợ bẩn, không sợ té ngã, không sợ cây đè, gai móc, cái sợ duy nhất có lẽ là… rắn, nhưng thực ra là đi mãi cũng chẳng thấy con rắn nào nên cũng chẳng có cảm giác đó. Về sau mới biết, và ba tôi cũng kể nữa là ban ngày rắn nó không thấy và chỉ khi nào mình dẫm phải nó thì nó mới phản ứng lại. Ba tôi còn kể rằng, nếu bị rắn cắn thì bứt mấy nắm lá ngay gần chỗ đó rồi nhai nát, đắp vào chỗ cắn là không sao.

Cảm giác leo lên đỉnh núi và nhìn toàn cảnh mới tuyệt làm sao! Có thể thấy rõ mồn một cái sân bay cũ, toàn bộ thành phố Quy Nhơn hình cánh cung, eo nín thở, Gềnh rang, nhà thờ Nhọn ở phía xa xa với cái chóp nhọn của nó. Leo lên đó mới thấy có cái thú của việc quan sát từ trên cao vì bạn có thể nhìn và đoán những con đường, căn nhà, địa điểm quen thuộc. Cái cảm giác đó gần giống như chúng ta xem bản đồ trực tuyến qua Google Earth bây giờ vậy. Những gì bên dưới hầu như chẳng thay đổi gì, ấy vậy mà mỗi lần ngắm lại thấy tuyệt. Ngay dưới chân núi là một cái đầm nho nhỏ mà người dân hay gọi đó là Bàu Sen, bây giờ xây dựng thành một công viên sinh thái gì đó. Nhìn từ trên xuống cũng thấy đẹp lắm.

< Từ núi Bà Hỏa nhìn xuống Bàu Sen.

Cái thú vị thứ hai là ngắm mây, trời, biển với một tầm nhìn thật thoáng đãng, tha hồ cho ta thả trí tưởng tượng.

Đẹp nhất là những lúc trời quang đãng và nắng nhiều, sẽ thấy nước biển thật xanh, thật đẹp và tầm mắt rộng mở đến những hòn đảo nhỏ ngoài khơi, những con tàu từ từ tiến vào Cảng Quy Nhơn. Hay những buổi hoàng hôn khi nắng dần tắt, những đám mây từ từ trôi trong màu vang dịu làm phong phú thêm trí tưởng tượng, khi ấy những đám mây là đàn ngựa chiến, những gã khổng lồ, phù thủy hung bạo hay có khi là những căn nhà nhỏ trên thảo nguyên bao la…

Sau này về Quy Nhơn thì tôi chẳng có dịp leo lên đó lại, con đường từ Nguyễn Thái Học chạy theo xóm Chuồng gà dẫn lên núi giờ đã tráng nhựa và dọc theo con đường ấy cho tới đỉnh thì đã ken dày những nhà và nhà.

Được biết tỉnh Bình Định cũng đã có dự án xây dựng các khu nhà ở cao cấp, công viên sinh thái núi Bà Hỏa dọc theo sườn núi. Đây được cho là một hướng phát triển mới đem lại bộ mặt khác cho Quy Nhơn và tận dụng lợi thế về tầm nhìn đẹp của ngọn núi này. Chắc chắn điều đó không phải ngày một ngày hai mà có, nhưng tôi cứ mong thật mong sẽ đến ngày về thăm Quy Nhơn để tìm lại mình trên đỉnh núi Bà Hỏa ngày xưa.

Núi Vũng Chua - Quy Nhơn

Theo Bundooroo (Binhdinhffc.com)
Du lịch, GO!