Trên hai con ngựa sắt, tôi cùng với hai chiến hữu bắt đầu hành trình xuyên dãy Trường Sơn huyền thoại. Cảm giác hào hứng thích thú nhanh chóng qua đi khi mà bầu trời xanh ngát bắt đầu chuyển màu xám xịt. Cơn mưa đang kéo đến...

Tôi rất ghét những cơn mưa, trong suy nghĩ của tôi những cơn mưa đại diện cho sự thất bại, buồn chán và là những cái gì đáng ghét . Còn trời nắng thì ngược lại, tôi luôn muốn được sống trong những ngày nắng. Nhưng có một hành trình đã thay đổi suy nghĩ của tôi… Tôi gọi đó là cuộc hành trình đi về nơi những cơn mưa tới.

Trên hai con ngựa sắt, tôi cùng với hai chiến hữu bắt đầu hành trình xuyên dãy Trường Sơn huyền thoại. Cảm giác hào hứng thích thú nhanh chóng qua đi khi mà bầu trời xanh ngát bắt đầu chuyển màu xám xịt. Cơn mưa đang kéo đến.

Bực mình pha chút thất vọng vì chúng tôi mới được tận hưởng cảnh đẹp của dãy Trường Sơn chưa được bao lâu. Chúng tôi dừng lại, tôi hỏi các thành viên trong đoàn có nên đi tiếp hay không?

Một người nói: không nên đi trong trời mưa, không xem được cảnh đẹp gì lại nguy hiểm và khiến mọi hành lý, quần áo sẽ ướt hết, sẽ rất khó chịu. Tốt nhất nên kiếm một chỗ nào đó trú chân và đợi cơn mưa đi qua.

- Nhưng như thế thì một ngày của chúng ta sẽ trôi qua trong nơi trú chân, thế thì chán lắm, tôi nói.

Chiến hữu thứ 2 nói: Chán gì mà chán, thiếu gì trò chơi, ngồi oánh bài, nghe nhạc, nhắn tin gọi điện cho người yêu, đầy việc để làm. Giờ lao vào mưa gió để làm cái gì!

Tôi ngần ngừ suy nghĩ. Tôi không nghĩ mình thích đi trong mưa, tôi đã nói ngay từ đầu là tôi rất ghét mưa, nhưng ngồi một chỗ trong khi cuộc hành trình mới bắt đầu thật lãng phí thời gian.

Nhìn lên bầu trời xám xịt tôi nghĩ: kiểu trời này chắc phải mưa cả ngày quá, thế thì ngồi đây cũng không ổn, chi bằng cố đi thêm một một đoạn rồi kiếm nơi nghỉ qua đêm luôn là tốt nhất.

Tôi giục hai chiến hữu thay quần áo ngắn và bọc đồ cẩn thận để đi trong trời mưa. Hai chiến hữu có vẻ không thích ý tưởng này lắm nhưng vì tôi là trưởng đoàn nên dù có phàn nàn hai chiến hữu cũng vẫn hoàn thành công việc trước lúc mưa tới.

Mưa tới. Chúng tôi lên xe tiếp tục cuộc hành trình. Lạnh, gió, quần áo ngấm nước mưa, khó chịu, tôi bắt đầu nghĩ có khi nên dừng lại, tôi thấy đi trong cơn mưa thật là một quyết định điên rồ. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến cảnh ngồi trong một nơi khô ráo chơi bài, nghe nhạc, và gặm một quả ổi, giờ đó là thiên đường.

Đầu nghĩ đến những cảnh đó, nhưng không hiểu sao tay tôi vẫn kéo ga. Có thể là vì là trưởng đoàn, tôi không muốn dừng lại để nhận mình sai, để rồi nghe những lời phàn nàn của hai thành viên. Tôi cứ kéo ga...

Nhưng cơn mưa của dãy Trường Sơn huyền thoại dường như không muốn bị tôi khuất phục, mưa càng ngày càng to. Tôi bị khuất phục rồi. Tôi chịu rồi. Tôi dừng xe. Tôi muốn tìm chỗ trú mưa mặc dù bây giờ tôi đã ướt gần hết. Nhưng làm gì có chỗ nào có thể trú chân giữa đại ngàn này? Không có. Chúng tôi đành đi tiếp chỉ với nhiệm vụ tìm một khu dân cư hoặc một chiếc lều nào đó có thể đứng trú.

Thực sự chán nản khi nhận ra nhiệm vụ nhỏ nhoi đó giờ cũng có vẻ bất khả thi. Mệt. Có thể cơ thể không mệt nhưng tinh thần chúng tôi thực sự đã mệt, rất mệt.

Tôi ngước lên để những giọt mưa lao vào mặt, tôi làm thế chỉ với mục đích khích thích tinh thần. Như một phép mầu, tôi giật mình, không phải vì nước mưa mà vì phía trước có màu xanh. Màu xanh của bầu trời. Màu xanh biểu tượng cho điều gì tôi không nhớ, nhưng giờ đây tôi chỉ biết rằng màu xanh biểu tượng cho bầu trời không có mưa. Tôi chỉ cho hai chiến hữu khoảng trời đó. Chúng tôi không nói gì, lập tức tăng tốc phi nhanh.

Chúng tôi cứ phi, mưa nhỏ dần. Mưa tạnh. Bầu trời trong xanh như lúc bắt đầu cuộc hành trình, chỉ khác là chúng tôi bị ướt hết, nhưng chúng tôi vui mừng như được tặng một món quà. Chúng tôi cười. Không ai trách tôi vì tôi đã quyết định đi trong cơn mưa cả. Tận hưởng bầu trời trong xanh. Ăn uống thay quần áo xong chúng tôi tiếp tục lên đường. Chúng tôi hát. Tôi cảm giác như mình đang đi trên thiên đường, những cung đường tuyệt đẹp hiện ra.

Không!!!

Phía trước lại xuất hiện những đám mây xám. Mưa lại sắp tới. Không. Chúng tôi sắp đi đến cơn mưa thì đúng hơn. Tôi quay lại nhìn hai chiến hữu với ý dò hỏi có nên đi tiếp hay tìm chỗ trú. Hai chiến hữu tỏ ý để tôi quyết định.

Tôi hơi ngần ngừ, tôi ghét trời mưa, nhắc lại lần nữa là tôi rất ghét. Nhưng đã qua được cơn mưa vừa rồi giờ tôi nghĩ không có lý do gì phải ngại cơn mưa này. Tôi quyết định đi tiếp. Với tâm lý không thoải mái lắm nhưng cuối cùng chúng tôi đã đi qua cơn mưa thứ hai này.

Nhưng có một điều lạ, khi qua được cơn mưa này, chúng tôi không vui mừng như trước nữa, mặc dù vẫn thấy thoải mái. Chúng tôi tiếp tục phi.

Ồ, phía xa trời lại xám xịt, sắp mưa!

Chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào, cứ thế phi thẳng về phía trước. Trời mưa. Lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau khi đi trong trời mưa. Tôi thỉnh thoảng còn thưởng thức được vị ngọt của những giọt nước mưa tinh khiết.

Tôi giờ cảm thấy cơn mưa cũng đâu có gì ghê gớm để mình phải ghét nó thế!
Chợt nhận ra một điều rằng thất bại, buồn bã… không ai muốn điều đó giống như không ai muốn cơn mưa trong cuộc hành trình của mình. Nhưng nó cứ đến, và khi nó đến chúng ta sẽ phải lựa chọn:

- Một là tìm nơi trú ẩn để nó qua đi rồi tiếp tục cuộc hành trình, nhưng như vậy hành trình sẽ ngắn lại và phụ thuộc hoàn toàn vào cơn mưa đó.

- Hai là đi qua nó, chấp nhận nó như là một phần của cuộc hành trình, và đến khi chúng gặp cơn mưa thứ ba, thứ tư… chúng ta có thể sẽ thấy cơn mưa không đáng ghét và đáng sợ như ta nghĩ.

Nếu chúng ta có một ước mơ, hãy theo đuổi nó, dù phía trước là những khó khăn chông gai, hãy cứ đi. Hãy xuyên qua những cơn mưa! Nó không đáng sợ như ta nghĩ. Có thể rất nhiều người có ước mơ nhưng họ lại chọn phương án an toàn: chờ cơn mưa đi qua.

Không ai có thể nói lựa chọn nào là tốt hơn. Nhưng có một điều chắc chắn rằng: chúng ta, loài người không phải là những chú heo chỉ cần ăn ngon và một cái chuồng đẹp.
Và với tôi cái làm nên giá trị của một con người không phải là những gì họ có, mà là những gì họ trải nghiệm!

Du lịch, GO! - Theo Vũ Quang Phúc (VnExpress), ảnh internet