(iHay) - Gan lì và bản lĩnh nhưng không ít phượt thủ phải toát mồ hôi hột, mặt mày tái mét khi gặp… 'ma'.
Buổi tối cuối tháng 10, khi không khí Halloween tràn ngập, ngồi café cùng rất nhiều người khoái du lịch bụi, tôi được nghe những câu chuyện hư hư thực thực trên đường lang bạt, cũng lạnh xương sống lắm.

Bàn tay ma quái?

Đà Lạt, cái tên gắn với cao nguyên Langbiang hùng vĩ, mùa dã quỳ vàng rực và không khí bình yên của phố núi làm không biết bao kẻ đắm say. Nhóm bạn của anh Phụng (ở TP.HCM) gồm 4 người cứ mỗi khi rảnh lại phi xe lên đó, đơn giản chỉ để hít khí trời trong lành và xa khói bụi thành phố.

Lần ấy, họ chọn vào một nơi có vườn hoa cây kiểng, khá sang trọng so với thói thường của dân bụi. Nhân viên dẫn đi xem phòng và đề nghị đàn ông con trai ở phòng nhỏ và cũ hơn nhường phòng đẹp cho hai chị gái. Cuối tuần, khách đông, họ vui vẻ chấp nhận.

Sau một ngày mệt nhoài lái xe lang thang khắp nơi khá xa thành phố, chụp choẹt đủ kiểu và bị lạc một cơ số lần, cả đoàn đều mệt, thống nhất sẽ ngủ sớm. Nói thì nói vậy nhưng hai anh thức đốt thuốc, xem lại hình, nói chuyện rầm rì đến tận khuya.


Đà Lạt đêm, lạnh. Anh Phụng vì thế mà còn phàn nàn: “Cái phòng này bực mình quá, vừa tách biệt, cũ hơn, lại còn gần đường, cách âm thì không tốt, hèn chi mà không ai chọn. Mà sao tiền vẫn thế nhỉ….”. Chê thì chê chứ thực ra, dù thế nào, vẫn còn hơn nhiều so với cắm lều dựng trại giữa Đà Lạt lạnh như băng này.

Đến khoảng nửa đêm, anh Phụng đến chỗ ba lô để dưới chân bàn trang điểm, ngay bên cạnh giường lấy đồ đánh răng. Tự dưng thấy lạnh gáy, anh quay lại phía sau theo phản xạ, chỉ thấy chiếc giường trống trơn, còn bạn anh đang hí hoáy với cái máy ảnh ở gần cửa ra vào. Vừa cười thầm mình nhát gan, vừa quay lại kéo khóa ba lô.

Nhưng rồi cái cảm giác rờn rợn như có người đang xăm xoi nhìn từ phía sau, làm anh rùng mình. Ngước lên, nhìn thẳng vào trong gương, anh thấy rõ một bàn tay trắng muốt, nõn nà đang ịn lên phía trước như sắp đưa ra quờ lấy mặt mình. Anh đứng hình đến mấy giây rồi giật mình bật ngửa, ngồi phịch xuống giường.

Người bạn ngồi ở cửa thấy biểu hiện lạ của anh, hỏi: “Sao thế mày?”, anh Phụng quay lại nhìn bạn, mặt không còn chút máu nào, rồi lại nhìn chiếc gương hỏi: “Mày hồi nãy không thấy gì à?”. Vốn là hai kẻ lữ hành đi nhiều, nếm trải nhiều, hai người bàn luận đưa ra đủ giả thiết, nhưng anh Phụng không thấy giả thiết nào hợp lý và kết luận: “Mày ơi, phòng này có ma”. Nhưng hai anh không gọi lễ tân mà quyết định sẽ... rình ma.

Trời nửa đêm về sáng xứ này lạnh căm căm. Căn phòng lạnh lẽo, không khí vẫn còn hôi mùi cũ mốc. Ngoài kia, gió cứ vi vu thổi qua những lỗ hổng trên thân cây cột điện như tiếng khóc hờn giận, ai oán. Tiếng đêm hòa với tiếng giãn nở của gỗ lắc rắc như có ai đó đang cố cạy cửa vào, tiếng sương đêm nhỏ từng giọt lên lá, lên thềm sao tự dưng lại rõ ràng đến thế. “Cũng may là không có con mèo gọi đực nào”, hai anh đùa.

Hai người đàn ông cứ thế nằm, ngồi trên giường nhìn chăm chăm vào chiếc gương. Cả hai đều cảm nhận rõ có người đang nhìn mình nên cứ một lúc lại giật mình nhìn ra phía sau vì lạnh gáy, hay nhìn lên trần nhà. Đêm dài như giấy trắng!

Sáng sớm hôm sau, hai người tóm ngay một nhân viên nam. Vừa đặt vấn đề, anh này mặt tái mét hỏi: “Hai anh thấy gì à?”. Chưa kịp điều tra thêm gì thì nhân viên kia bị quản lý ở đó nhắc nhở.

Biết rằng khó mà khai thác thêm chuyện gì bởi chắc họ đã được yêu cầu giữ miệng nên hai anh về phòng coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn, có điều ẩn khuất nên mặt mày của nhân viên mới biến sắc như vậy. Hai anh đã hẹn với nhau, lần sau lên Đà Lạt nhất định tìm rõ nguồn cơn về bàn tay trong căn phòng biệt lập ấy.

Côn Đảo kỳ bí

“Chị đi nhiều chỗ, người ta đồn có ma, nào là biệt thự cũ ở Đà Lạt, đồn quan sát cũ của Bình Ba… nhưng chỉ là đồn thổi, chị chưa thấy bao giờ. Chỉ duy nhất có Côn Đảo thì chị cho rằng có…”, chị Dương, một người hay xách ba lô lang thang một mình, nói chắc nịch.

Chị Dương kể lại chuyến đi du lịch tự túc với một đoàn khá đông cách đây không lâu: “Khi vừa bước chân lên đảo thì tâm trạng chị tự dưng chùng xuống, cảm giác không còn chút sức lực gì cả, mặc dù đầu óc vẫn tỉnh táo và cảm nhận mọi thứ rất rõ ràng, chân nhấc lên cũng nặng, hai vai như bị đè. Ban ngày thì không sợ đâu nhưng càng chiều thì càng mệt và lo lắng”.

Câu chuyện được kể trước khi ra đảo càng làm chị rợn rợn: người ta bảo, ở Côn Đảo, một người sống gánh ba người chết, bất cứ chỗ nào con người đứng trên đảo cũng có thể là chỗ ngày xưa có người đã trút hơi thở cuối cùng. Thế nên, chị cẩn trọng và nhẹ nhàng từng bước đi.

12 giờ đêm, chị cùng rất nhiều người khác đi viếng mộ ở nghĩa trang Hàng Dương. Trong cái tịch mịch, u hoài của đêm, không khí xung quanh ẩm ướt, ai cũng có thể cảm thấy hơi lạnh thấu tận trong cơ thể. Hàng ngàn ngôi mộ san sát nhau lặng lẽ, dưới ánh trăng, những tàng cây đổ bóng lên mộ chí tạo thành những hình thù kì quái, từng cơn gió lướt qua nhẹ làm lá cây xào xạc như người đang thủ thỉ những điều bí mật.

Nghĩa trang Đồi Dương quá rộng lớn, càng đi thắp nhang ở các ngôi mộ phía xa, những người yếu bóng vía càng thấy khó chịu “vì như có gì đó đè nặng trong tim vậy”. Tuy vậy, nhưng do đi đông người, lại nghĩ còn ngủ chung nên chị cũng cố vượt qua. Chị Dương nói thêm: “Vùng đất này rất linh thiêng, bất kỳ ai bước chân lên đảo phải theo một ngầm định là không được cười đùa quá trớn hay nói bậy, báng bổ người đã khuất”.

Sau khi thắp nhang cho chị Sáu và các liệt sĩ, đoàn chị đi ăn tiếp. Nhưng một anh đi chung đoàn mệt vì uống say nên ngủ lại khách sạn một mình. Hai tiếng sau, anh hớt hơ hớt hải chạy ra quán, mọi người thắc mắc hỏi và trêu: “Nhớ vợ hay sao mà không ngủ được lại ra đây?”, thì chỉ thấy mặt anh trắng bệch, lắc đầu không nói gì, cứ ngồi lặng lẽ. Mọi người không hỏi thêm gì nữa nhưng đều có chung suy nghĩ anh vừa trải qua chuyện khủng khiếp lắm.

Sáng hôm sau, cả đoàn ra tàu về lại đất liền. Lênh đênh trên biển, anh mới kể rằng tối đó anh đang ngủ, tự dưng người bị kéo lê trên giường, ban đầu cứ nghĩ ai đó thấy anh nằm choán chỗ quá nên dẹp để ngủ. Nhưng được một lúc, lại thấy bị kéo nữa, anh bực bội mở mắt ra thì không thấy ai, nghĩ chắc mình mơ ngủ, anh tặc lưỡi nhắm mắt tiếp.

Một chút sau thì anh thấy rõ ràng có tay ai đó lật người mình, quăng thẳng xuống đất, mở mắt, anh thấy cơ thể vẫn như bị ai đang cố quật từ chỗ này sang chỗ khác. Anh tỉnh hẳn, ngồi thẳng dậy, vẫn không thấy ai, hoảng hồn, anh chỉ kịp vơ quần áo chạy ra khỏi khách sạn đến quán ăn.

Sau khi về khách sạn cùng mọi người để ngủ và thu dọn đồ, anh cũng không dám kể cho ai, không dám ngủ lại, chỉ mong trời sáng mau mau để về đất liền.

Có người phân tích rằng chuyện 'ma Côn Đảo' do chị Dương kể có thể do mọi người đi tàu mất sức và không quen không khí trên đảo, và anh bạn chị say rượu gây ảo giác. Còn câu chuyện 'ma Đà Lạt' của anh Phụng, không biết có phải do anh nhìn hoa mắt sau một ngày lái xe mệt nhoài hay không, nhưng chuyện gặp “ma” trên Hà Giang của một phượt thủ khác thì đã được chứng thực một cách rõ ràng…
Còn tiếp

Phần 1 - Phần 2 - Phần 3

Theo Tạ Ban (iHay.Thanhnien)
Du lịch, GO!

Bóng ma trên những con đèo (P1)
Bóng ma trên những con đèo (P2)