(SGTT.VN) - Bầy chim te te nghe có hơi người, bay loạn xạ kêu ầm ĩ. Buổi chiều trong khuôn viên chùa Thình Thình dậy lên mùi lá khô thơm ngát. Bây giờ là mùa hạ, một đám mây đen ẩm ướt ở gần, báo hiệu một cơn mưa đêm. Hoà thượng Vĩnh Trường chống gậy trúc ra trước sân chùa điểm mấy hồi chuông. Bầy te te vẫn không thôi táo tác.

Chùa một sư

Hoà thượng Vĩnh Trường năm nay tròn 100 tuổi. Tấm lưng ngài còng rạp trên cây gậy nhưng đôi mắt hiền minh. Nhìn quanh quất cảnh chùa cô tịch giữa rừng rồi ngó vào đôi mắt ấy, khó có thể nói ông là bậc “tiểu ẩn ư sơn lâm”.

Ông dẫn khách ra vườn chùa dùng gậy thử mít trên cây. Cặp mắt sáng quắc cứ nheo nheo cười cười: “Tôi nhờ ăn mít trong vườn mà sống tới trăm tuổi đấy! Tôi mong tới 150 tuổi. Hồi đó chắc thiên hạ tò mò kéo tới đây trầm trồ: Ồ! Cái ông sư này làm sao trường thọ như thế? Khi đó tôi mới bộc lộ bí quyết! À, mà hôm nay anh gặp lộc nhà Phật, có trái mít chín đây”. Đầu gậy trúc gõ vào trái mít bình bịch, đôi mắt nhà sư vẫn cười cười.

Không phải những khe núi bí ẩn ở Tây Tạng mà các vị Lạt ma vào đó rồi không trở ra, Thình Thình nằm ngay trên đỉnh núi. Khoảng đất bằng phẳng ở độ cao gần 200m so với mực nước biển trồng toàn chè và mít.

Vườn chùa sạch bong, tĩnh lặng tới mức có thể đếm được từng tiếng lá rơi quạnh quẽ. Vừa bổ mít, nhà sư vừa nói: “Đêm nào canh ba tôi cũng dậy đọc kinh, rạng sáng ra vườn quét lá, múc nước tưới cây. Gần 15 năm nay rồi…”. Tôi nhìn quả chuông khắc bốn chữ xuân – hạ – thu – đông mùa nào gõ vào chữ đó.

Hoà thượng Vĩnh Trường vào chùa năm 16 tuổi, lên Thình Thình năm 1990. Ông là trụ trì đời thứ ba ở ngôi chùa được thiền sư Diệu Quang khai sơn sáng lập vào năm 1920. Chùa có tên chữ là Viên Giác Tự hoặc Thanh Thanh Sơn. Người dân trong vùng vẫn quen gọi là chùa Thình Thình theo tên ngọn núi. Từ đó đến nay, hoà thượng Vĩnh Trường là nhà sư duy nhất ở ngôi chùa này. Tôi chợt bất giác giật mình khi nghĩ đến quãng đường mười mấy năm, lão hoà thượng chỉ nói chuyện với cây cỏ và muông thú, thời gian còn lại hoàn toàn tịnh khẩu và hiếm tiếp xúc với người ngoài.

Tiếng trống giữa trời

< Chùa Thình Thình.

Từ chân núi Thình Thình, khách hành hương phải vượt chặng đường 4km trèo lên đỉnh, khu vực toạ lạc của ngôi chùa độc đáo này. Hai bên đường đầy những chùm quả chòi mòi màu tím. Nắng dịu đi dưới cánh những con chèo bẻo đuôi cờ cụp lượn. Vài người đốn củi bắt đầu xuống núi. Chiều hè yên ả thanh bình trên lối sỏi độc hành xa ngái. Trên một khúc quanh trống trải, ngó xuống bãi biển Ba Làng An xanh ngắt. Ngút tầm mắt phía tây là dãy Cà Ty. Xóm làng nằm ở dưới chân, chen giữa những cánh đồng xanh và ô ruộng bàn cờ vuông vức… Thế gian nhỏ bé nằm trong tầm mắt xa xăm. Nhìn thật kỹ, đôi khi bắt gặp những chiếc xe tải nhỏ như con kiến bò trên đường làng đầy bụi hồng bên dưới.

< Trước cổng tam quan này tiếng dậm thình thình vang xa nhất.

Khéo khen vị thiền sư đầu tiên khai sơn chùa Thình Thình. Một khoảng đất bằng phẳng chừng nửa hecta ngay giữa đỉnh núi chìm khuất trong rừng cây. Người dân trong vùng tin rằng thiền sư Diệu Quang là bậc thầy phong thuỷ, từng học được phép quy thuỷ của người Chăm khi cho đào một giếng nước đá ong trong khuôn viên cùng lúc với việc xây dựng chùa. Cội mai già 91 tuổi cùng cây bồ đề và quả chuông cổ khắc bốn chữ xuân – hạ – thu – đông là những dấu ấn hiện nay còn sót lại của vị thiền sư đã qua nhiều thăng trầm nơi cửa Phật. Sống giữa kiếp đời, trải qua những năm này tháng nọ, Thình Thình đôi khi vẫn là một nơi cần đến trong đời để chiêm nghiệm một mình trong cô độc.

< Sư thầy Thích Hạnh Diên, gậy trúc vỗ xuống đất phát những tiếng kêu kỳ lạ.

Núi Thình Thình còn gọi là Cổ Sơn. Cổ tức cái trống. Như thể chứng minh tên gọi bí ẩn này, hoà thượng Vĩnh Trường dẫn tôi ra phía trước sân chùa cạnh gốc bồ đề già. Ông đưa gậy lên nhẹ nhàng vận khí lực, nện đầu gậy xuống mặt đất. Lập tức không gian vang lên từng tiếng “thình thình” theo nhịp bước. Càng về phía giếng cổ, tiếng trống càng to hơn. Mùa thu tiếng trống vang hơn mùa đông. Hoà thượng kể, buổi chiều ông thường chống gậy trúc đi dạo trên mặt trống trời. Khi gậy hiệp với mặt đất tạo ra âm thanh vang lên trong một sát na rồi biến mất, tâm hồn cảm thấy thật vi diệu. Nói xong, lão hoà thượng dúi cây gậy trúc vào tay tôi trước khi thung dung quay gót: “Phật tử cứ thử xem trong tâm mình có nghe gì không?”.

< Chùa Thình Thình trong ngày lễ Húy Nhật tổ Khai sơn.

Ca dao Quảng Ngãi có câu:
“Núi Thình Thình, chùa cũng Thình Thình,
Ai lên đến đó cho mình hỏi thăm.
Vì đâu nên tiếng nên tăm,
Để cho miếng đất ngàn năm Thình Thình”.

Đường đến Thình Thình

- Núi Thình Thình nằm ở giữa địa phận hai xã Bình Tân và Bình Thanh, huyện Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi có hình một con cá sấu. Đỉnh núi có một mảnh đất bằng phẳng khoảng 5 hecta, nơi có chùa Thình Thình toạ lạc. Trong khuôn viên chùa Thình Thình ngày xưa, bất cứ chỗ nào khi dùng chân hoặc gậy nện xuống mặt đất đều phát ra tiếng kêu “thình thình” như trống. Ngày nay, diện tích phát âm đã thu hẹp dần, chỉ còn lại một khoảng nhỏ nằm gần gốc bồ đề và giếng đá ong cổ trước sân chùa. Chùa Thình Thình từ trước đến nay chỉ có một vị sư trụ trì và tu tập tại đó.

< Hòa thượng Vĩnh Trường trụ trì chùa Thình Thình: “Có thể tôi sống đến 150 tuổi!” 

- Đến Thình Thình có hai đường chính: hoặc đi từ trung tâm tỉnh lỵ Quảng Ngãi (khoảng 20km), xuôi theo bờ bắc sông Trà (theo đường xuống Sơn Mỹ) đến chợ Sa rẽ trái về hướng Thành cổ Châu Sa, men theo những cánh đồng lúa nhấp nhô núi đồi thuộc các xã Tịnh Châu, Tịnh Thiện... ra Bình Tân; hoặc theo Quốc lộ 1A đi về hướng bắc, ra đến cuối địa phận xã Tịnh Phong rẽ phải khoảng gần 10 km là đến đường lên chùa. Từ chân núi lên đến đỉnh sẽ phải đi bộ  thêm 4km nữa.
Xem thêm >

Theo Sàigòn Tiếp Thị (Nguồn khác ghi của blog Hổ Phụ Tử - không tìm thấy link gốc)
Du lịch, GO!