Từ trên cao nhìn xuống, cả thị trấn Mèo Vạc (Hà Giang) nằm bé gọn như bàn tay trong một thung lũng không rộng lắm, bốn bề là núi đá vây quanh.

Qua đỉnh đèo, muốn xuống thị trấn phải đổ con dốc dài tới hơn 5 cây số. Đầu vào thị trấn hai bên có những vườn cây sơn trà lâu năm trông khá xanh mát kéo dài vài trăm mét.

Chúng tôi đến Mèo Vạc vào buổi chiều, khi nắng đã bớt nhưng trời vẫn oi nồng. Những vạt nắng cuối chiều soi rõ thị trấn với những khối nhà công sở liền mảng màu vàng, đây đó điểm tí chút nhà gỗ người Mông cũ xỉn ám đen hơi khói củi, còn lại chủ yếu là nhà người Kinh lên buôn bán làm ăn ở đây, dễ nhận ra vì nhà trần hoặc xây ống.

Bao quanh thị trấn là những ruộng ngô xanh ngát. Dưới ánh nắng chiều, xanh vàng rực lên một bức tranh miền núi điển hình. Bóng núi xám đen của đá tai mèo trải xuống làm sự tương phản càng rõ nét. Dăm ba cây samu cao vút, đặc trưng loài cây vùng núi bắc Việt Nam.

Giữa thị trấn là sân vận động và khu chợ thật rộng. Vì là chợ vùng cao nên có một bãi đất trống rộng dùng làm nơi mua bán trâu, bò. Chợ mỗi tuần họp một phiên vào chủ nhật, đông vui và nhộn nhịp lắm!

Chiều xuống muộn, trong thung lũng không có hoàng hôn, bóng núi đổ sập khi mặt trời khuất sau ngọn thấp nhất. Cả thị trấn chìm trong ráng mỡ gà đã rán cháy. Sau gần một tiếng, sao nổi chi chít dày đặc trên vòm trời, những đỉnh núi xung quanh đâm lên nền trời thật muôn hình, lủa tủa, rờn rợn: vừa hoang sơ kỳ bí, vừa hấp dẫn mời gọi.

Sau một hồi tìm chỗ nghỉ, tôi quyết định chọn nhà trọ có chị chủ kiêm bán tạp phẩm. Căn nhà hai tầng; tầng dưới bán tạp phẩm, tầng trên ngăn ra làm 4 phòng cho khách trọ thuê (giá 80.000 đồng/phòng). Căn nhà trông thẳng ra bến xe và hơi chếch nhìn ra tượng đài Bác, cũng khá đầy đủ.

Chúng tôi lại tìm đến quán ăn mới mở, đối diện luôn cổng chợ Mèo Vạc. Tất cả các loại rau, gà Mèo, thịt bò xào và không quên chai rượu ngô nữa. Thật thú vị là rau không "hiếm" lắm ở đây... Đặc biệt có cả rau đắng tươi, nấu bát canh suông húp mát cả ruột, vị đắng tê tê đầu lưỡi chuyển dần xuống họng sang vị ngọt mát rồi lan tỏa đúng như "thần dược", tan đi hết cả những mệt nhọc trên đường...

Đêm Mèo Vạc phố xá im lìm cả, chỉ có đèn đường và đèn bảo vệ các cơ quan còn sáng. Ngày thì thế mà đêm xuống hơi núi đá tỏa ra mát rượi. Tôi chìm trong giấc ngủ của men rượu ngô Mèo Vạc, của "hội chứng xe máy" tê rần người, đường xa, lơ mơ về chợ tình Khâu Vai...

Du lịch, GO! - Theo báo ThanhNien, ảnh internet


Thị trấn Mèo Vạc là trung tâm của Huyện Mèo Vạc - huyện vùng cao biên giới phía bắc của tỉnh Hà Giang, Việt Nam.
Huyện Mèo Vạc có độ cao từ 1000-1500m so với mực nước biển, có 90% diện tích là núi đá và có tới 90% dân số là người Mông.

Mèo Vạc nằm trong lòng thung lũng, bốn bề là núi đá. Từ đỉnh đèo, xuống thị trấn phải qua con dốc quanh co dài 5 cây số.

Thị trấn Mèo Vạc có một điểm khá thú vị, là nằm gần như biệt lập; khác với nhiều thị trấn vùng cao khác là bám lấy tuyến giao thông chính, rồi phân nhánh. Ở trong lòng thị trấn, bên cạnh những công trình, cơ quan hành chính, xen kẽ ngay những quần cư của người dân tộc Mông. Rừng núi, đồng ruộng và nông thôn hòa nhịp cùng phố thị.

Cuộc sống ở thị trấn Mèo Vạc bình yên, êm đềm và thân thiện. Thị trấn nhỏ bé, đi loanh quanh một lúc là hết, nhưng khám phá cho đủ chắc mất không ít thời gian…