(TTO) - Trước khi lên đường sang Paris, hỏi bạn muốn mang quà gì, câu trả lời mới nghe có lẽ khiến nhiều người giật mình: “mì tôm”. Mà là “mì tôm gói giấy Miliket, 2 tôm không còn thì cũng phải... loại 4 tôm”!

< Mì tôm gói giấy.

1. Vào siêu thị lớn nhất nhì Hà Nội, hỏi mua mì tôm gói giấy Miliket 4 tôm không có. Nhân viên siêu thị bảo mì này giờ người tiêu dùng không chuộng. Ý là chất lượng không cao, bao bì không hấp dẫn, chỉ có các nhà hàng lẩu bình dân mới hay dùng, ra ngoài các cửa hàng tìm thì may ra có.

< Hành trình mì 4 tôm từ Hà Nội.

Y rằng phải đi mấy đại lý mới tìm được đúng chủng loại mì 4 tôm gói giấy màu ximăng họa tiết đỏ, đóng cả chục gói vào balô hành lý cùng chè Thái Nguyên, rượu táo mèo, trâu Điện Biên, bánh trung thu, kẹo dồi, kẹo lạc, mứt gừng, ô mai sấu. Tính ra, toàn đồ ẩm thực phong vị “chuẩn” Việt Nam, thứ mà những đứa con xa Tổ quốc khi nhìn thấy hoặc ăn uống, hẳn có chút xao động trong lòng như thể quê hương đang ở bên.

2. Bạn thuê một căn hộ nhỏ ở vùng ngoại ô phía nam Villejuif, cách Paris hoa lệ khoảng 7km, giao thông thuận lợi. Cứ lên tàu điện số 7 hướng Villejuif Louis Aragon, đến ga cuối cùng bắt xe buýt số 286 đến trạm Rue de Bicetre thì xuống, đi bộ thêm năm phút là về đến nhà.

< Chuyến tàu đêm vui vẻ.

Xe buýt chạy đều quãng 15 phút/lần, chuyến cuối cùng lúc nửa đêm, vẫn kịp sau một hành trình dài của hai đứa từ sân bay giá rẻ Beauvais-Tillé về thủ đô rồi lên metro đổi tàu thêm một lần nữa. Tàu số 7 đêm ấy rất náo nhiệt bởi có một nhóm thanh niên mới đi xem đá bóng về, lên tàu hát đồng ca inh ỏi, họ vui nhộn tới mức các hành khách xung quanh ai cũng phải mỉm cười.

Bạn bảo cái tên Villejuif được phỏng đoán nghĩa là “vùng đất của người Do Thái” mặc dù lịch sử không có liên quan gì đến người Do Thái. Một giả thuyết mới hơn cho rằng cái tên này bắt nguồn từ “Villa Judea” với hàm nghĩa “bất động sản của Juvius hoặc Juveus”, một chủ đất người Gallo Roman.

< Một góc Villejuif nhìn từ bancông nhà bạn.

Phần lớn người Pháp tôi gặp trên các phương tiện giao thông công cộng hướng về hoặc xuất phát từ Villejuif là người da màu, rất ít dân da trắng. Đôi khi gặp cả người Việt Nam, và thường thì những người đồng hương luôn tỏ ra rất vui mừng khi gặp du khách người Việt trên đất Pháp.

Cuốc bộ một đoạn ngắn từ bến xe buýt về nhà lúc nửa đêm, đường vắng tanh không một bóng người, chỉ có tiếng bánh vali kêu lộc cộc trên vỉa hè lát đá.

Bất chợt tiếng động cơ ôtô gầm lên, một chiếc xe chạy vụt qua, cửa kính mở, nhạc kêu ầm ĩ, phanh gấp khiến bánh xe rít lên xiết trên mặt đường trước khi rẽ vào một khu nhà cao tầng mở sẵn cổng. Bạn khẽ lắc đầu bảo dân Pháp gốc Phi ở khu vực này khá đông, và thường xuyên hành xử một mình một kiểu như thế. Nói rồi giục đi nhanh về nhà không đói quá rồi.

< Căn nhà với ống khói điển hình của Paris.

3. Sau cả chục ngày vắng nhà, việc mở tủ lạnh ra rỗng không là điều khó tránh. Hơn thế, ngày nào cũng pizza, mì Ý, bánh ngọt Pháp nên giờ là đến hồi thèm bát cơm nhà. Còn món gì hợp lý hơn lúc nửa đêm này nếu không phải là mì tôm?

Bạn bật bếp, tìm trong tủ lạnh mấy cọng hành, ngò tây, cần tây, thêm một thìa tương đậu tằm vốn hay dùng để nấu đậu Tứ Xuyên. Con trai mà khéo tay, làm cứ gọi là nhanh thoăn thoắt. Mì không người lái, nghĩa là thịt chả có, trứng cũng không, khác gì những hồi nửa đêm học ôn thi đói bụng trong ký túc xá, cứ bát mì tôm úp mà lũ bạn trong phòng tranh nhau xin ăn.

< Phía sau ga Villejuif Louis Aragon.

Ký ức mì tôm theo đó ùa về. Phòng 10 người, thỉnh thoảng có tiệc đêm, xục cả xô nước nóng để ngâm mì tôm cân ăn cho đã. Sinh viên tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu, nửa đêm ôn thi đói vạc mặt, nên mỗi đứa cứ gọi là ăn luôn hai bánh để lấy sức học thông đêm. Đứa nào sang thì có mì đóng gói, vỏ màu bao ximăng, chính là cái loại có họa tiết quảng cáo 2 con tôm mà giờ sau 10 năm đã được nâng cấp thành 4 con tôm trên bếp của bạn ở Villejuif kia.

Ra trường đi làm, dễ đến cả năm không ăn mì tôm, một phần vì cuộc sống khá hơn, một phần vì cũng biết mì tôm không phải là thực phẩm có lợi cho sức khỏe. Nhưng với nhiều người, mì tôm là ký ức không bao giờ quên của một thời sinh viên thiếu thốn vật chất nhưng dư dả niềm vui và những trò đùa cợt.

Như một bức mành treo nối bằng gần trăm chiếc thìa nhôm treo lủng lẳng như chuông gió trên cửa bancông. Như bọn con trai tầng trên khó ngủ rủ nhau chạy huỳnh huỵch cho bọn con gái tầng dưới bực mình chơi. Như chị bán bánh rán rao hàng giữa trưa hè oi ả bị gọi giật lại và bảo “Rao bé thôi cho người ta còn ngủ” vì làm gì có tiền trong khi miệng đang rớt dãi vì thèm.

3. Chuyện nọ xọ chuyện kia, trong khi mùi mì tôm với ngò tây đã thơm phức cả gian bếp nhỏ.

Nhớ ra miếng thịt trâu khô Điện Biên và chai rượu táo mèo vừa mang từ Việt Nam qua, bạn bèn mang ra góp vị cho bữa nửa khuya ngả sáng. Thêm mấy lát củ cải đỏ muối chua ăn kèm, hợp lý đến không thể chuẩn hơn.

Chẳng biết vì đói và thèm món Việt sau một hành trình dài, hay vì món mì tôm gợi nhớ ký ức sinh viên hay cảm động vì đồ ăn do bạn trai đứng bếp, mà đó hẳn sẽ mãi là một bát mì tôm đáng nhớ nhất trên hành trình xê dịch, ở Villejuif cách Paris tráng lệ chả bao xa...

Theo Thủy OCG (Báo Tuổi Trẻ)
Du lịch, GO!