8h tối, bọn mình lại rời nhà đi hóng gió như mọi ngày. Không xem nhưng vẫn biết trận cầu giữa ta và Mã Lai đang tiếp diễn và họ đang 'thừa thắng xông lên'. Đường thưa người, đầu hầm Thủ Thiêm bên kia còn vắng hơn; có lẽ giờ này những tín đồ túc cầu đang chúi mũi vào màn hình trực tiếp trận đá banh và lo lắng cho đội nhà. Kém 10 của 10h thì về nhà, con đường như thêm trầm lắng - Không cờ xí, chả tụ tập... và từ trong lòng, mình biết rằng ta đã thua. May mắn, bọn mình không mê... bóng đá!
Bài viết trên báo Infonet dưới đây thấy hay hay nhưng khá buồn, mình trích lên cho pà kon xem để lặng thầm...

(Infonet) - Vẫn cuồng nhiệt trước trận đấu, vẫn bồn chồn lo lắng trong trận đấu và vẫn thất vọng sau trận đấu. Chuyện “gục ngã trước cổng thiên đường” đã thành quen thuộc với bóng đá Việt Nam.

Gần 20 năm nay, kể từ SeaGames 18 năm 1995 tại Chiang Mai (Thái Lan), những Huỳnh Đức, Hồng Sơn, Công Minh, Minh Chiến… dưới sự dẫn dắt của HLV ngoại đầu tiên Weigang đã vắt kiệt sức trong trận chiến sinh tử và bất ngờ vượt qua Indonesia với tỷ số sát nút để tiến vào bán kết.

Trong trận bán kết năm đó, mặc dù bị coi là “chiếu dưới” so với Myanmar, nhưng những đôi chân tập tễnh, quấn băng do chấn thương của các cầu thủ bất ngờ tạo cơn địa chấn khi đưa Việt Nam vượt qua Myanmar với tỷ số 2-1 và lần đầu tiên lọt vào trận Chung kết của giải đấu khu vực.

Trận Chung kết đó, một lần nữa chúng ta bị Thái Lan đè bẹp nhưng tất cả những gì các cầu thủ khi đó làm được đã thắp lên một tương lai tươi sáng cho bóng đá Việt Nam.

Ba năm sau, vẫn những cầu thủ đó, chúng ta đã đại thắng Thái Lan 3-0 ở trận bán kết trên sân Hàng Đẫy ở Tiger Cup 1998. Thiên thời địa lợi, khi được thi đấu trên sân nhà với khí thế quyết thắng tưởng chừng như không có gì ngăn Việt Nam nâng cao chiếc Cup. Tuy nhiên, cái lưng của trung vệ cao kều Sasi Kumar ở phút thứ 71 đã khiến hàng triệu trái tim Việt Nam chết lặng. Một lần nữa, đội tuyển Việt Nam đành dừng chân ở ngay "cánh cửa thiên đường".

Gần đây nhất là năm 2009, U23 Việt Nam được dẫn dắt bởi HLV Calisto đến SeaGames với trọng trách bảo vệ vị trí số 1 đấu trường khu vực sau chiến thắng vang dội lần đầu tiên và cũng là duy nhất đến thời điểm này tại AFF Cup 2008. Tại giải đấu đó, Việt Nam thắng như chẻ tre ở vòng bảng, và dễ dàng vượt qua Singapore ở trận bán kết với tỷ số 4-1 mặc dù bị dẫn trước.

Gặp lại U23 Malaysia, đối thủ đã bị đánh bại 3-1 ở vòng bảng, U23 Việt Nam có cơ hội không thể tốt hơn để giành HCV SEA Games. Nhưng dù ép sân cả trận, U23 Việt Nam đã để thua đau đớn 0-1 sau tình huống đá phản lưới nhà của trung vệ Xuân Hợp ở phút 85 và một lần nữa bóng đá Việt Nam ngậm ngùi dừng ở vị trí thứ 2.

Trở lại với AFF Cup 2014, với những bàn thắng tuyệt đẹp ở vòng bảng đã đưa Việt Nam hiên ngang tiến vào bán kết với vị trí nhất bảng. Trên sân Shah Alam, chúng ta chiến thắng thuyết phục cả dưới sân cỏ lẫn trên khán đài. Trở về Mỹ Đình, ngay cả những CĐV của Malaysia cũng không tin vào chiến thắng của đội nhà thì đấy cũng là lúc chúng ta chủ quan và thất bại đắng cay với một kết quả không tưởng ngay tại Mỹ Đình.

Thêm một lần nữa, bóng đá Việt Nam gục ngã trước cửa thiên đường. Chỉ khác một điều, sau thất bại này, CĐV không còn phản ứng dữ dội như những giải đấu trước đó. Có lẽ ngọn lửa tình yêu trong trái tim của người hâm mộ đối với bóng đá Việt Nam đã nguội khi niềm tin của họ liên tục bị đặt nhầm chỗ trong gần 20 năm nay.

Kết thúc trận bán kết lượt về AFF Cup 2014 trên sân Mỹ Đình, một status chua xót nhưng rất hay trên Facebook: “11 người chết và gần 90 triệu người bị thương!”.

Theo Xuân Phú (Infonet)
Du lịch, GO!